Giữa đêm, nàng nằm trên phiến đá, còn hắn lại nằm ở trên gốc cây gần chỗ nàng. Gió đêm vi vu thổi.
Trên bầu trời xuất hiện vài cái bóng đỏ đang bay lượn khắp nơi. Tử Băng ngồi dậy, mở mắt đề phòng. Tiếng rít gió bay đến, nàng nhanh chóng tránh đi ám khí. Nguyệt Tú ở bên cũng thấy được điểm kì lạ, bất động thanh sắc.
Nàng đứng dậy, trong tay áo lấy ra cây chủy thủ đã chuẩn bị từ trước. Nguyệt Tú rút kiếm đứng bên nàng.
Sau đó, trước mặt xuất hiện năm, sáu tên huyết y, trên mặt mang mạn che,đầu đều trùm kín mít, hoàn toàn không nhìn thấy mặt. Trong tay cầm một cây kiếm bạc.
Nguyệt Tú đứng một bên nhíu mày:"Huyết Tà Cung?! "
Nàng vừa nghe thấy gì? Huyết Tà Cung? Là kẻ địch của Sơn Trang?
Chưa kịp phòng bị, bọn chúng liền cầm kiếm tấn công. Một tên huyết y trong thấy nàng đang đứng bất động, liền hướng kiếm lao đến.
Nguyệt Tú bên này vẫn còn cầm cự với bốn, năm tên. Thấy nàng bị tấn công liền vung kiếm chạy đến, đâm vào bả vai của tên huyết y. Nàng mới hoàn thần lại.
"Cẩn thận, lũ người này không dễ đổi phó"-Nguyệt Tú nhẹ giọng nhắc nhở.
"Ừm"-Nàng như có như không trả lời, cầm chặt chủy thủ trong tay lại tồi lao đến.
Cứ thế, hai đấu sáu. Mà bên này, ở trong bụi rậm, có ba tên nhìn thấy sự việc trước mặt,không do dự xuất kiếm hoà nhập. Trong màn đêm, tiếng kiếm va chạm với nhau, tiếng bước chân của nhiều người. Tạo nên sự u ám đáng sợ.
------
Nàng đối phó với tên này chưa xong, thì tên khác lại đến. Những tên huyết
y này thực sự mạnh, dù có bị kiếm đâm cũng không hé một tiếng. Phía nàng ngay cả một tên cũng chưa giết được, quả thực chúng rất mạnh.
Đa số những tên huyết y đều chỉ bị thương ngoài da, máu như có như không thấm vào trong áo của chúng.
Nàng thấy thấp thoáng trên bóng cây gần đó là một nữ tử vận vàng y,trên mặt đeo khăn voan trắng lụa, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu. Mắt thấy nữ tử đó ra hiệu cho một tên huyết y,tên đó gật đầu một cái,sau đó liền lui ra hết. Người của Sơn Trang liền buông lỏng cảnh giác.
Không ngờ, hàng loạt mũi tên từ khắp nơi lao đến. Nàng vẫn chưa buông lỏng sự đề phòng của bản thân. cho nên phát hiện sớm hơn. Cứ thế mũi tên bay loạn xạ. Phía người Sơn Trang liền vùng kiếm đánh.
Một mũi tên ánh bạc phóng đến phía sau lưng Nguyệt Tú, nhưng hắn vẫn còn đỡ những cái khác, làm gì phát giác được. Nàng thấy vậy liền hô một tiếng.
"Sau lưng"-Nàng nhanh như bay chạy đến sau lưng hắn, mũi tên liền găm vào phía dưới bả vai nàng. Cảm thấy một trận đau nhói truyền đến.
Nếu nàng không đỡ giúp hắn mũi tên này, thì lập tức nó sẽ găm thẳng vào tim hắn. Chỉ là chênh lệch chiều cao nên mới thế.
Nguyệt Tú nghe thấy tiếng nàng gọi, liền hoàn hồn nhìn lại. Không biết chuyện gì xảy ra, đã thấy nàng loạng choạng sắp ngã. Dưới vai còn có mũi tên nhiễm đỏ máu tươi. Hắn hốt hoảng đỡ nàng.
"Tử Hà...Tử Hà... "-Ý thức nàng mơ hồ, cảm nhận dường như có ai đó đang gọi tên nàng.
---------
"Đây... Là đâu?"-Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu,nàng đi tới. Cứ đi thẳng