Đôi con ngươi mở ra, bầu không khí trong lành. Chống đôi bàn tay mảnh khảnh ngồi dậy. Đây là...thảo nguyên?!?!
Nàng nhớ hôm qua nàng nhảy xuống vực,lý ra đã...
Đứng dậy, cảm thấy trên người kì kì, nhìn xuống. Nàng là đang vận cái trang phục gì đây. Cái này là cổ trang đi. Nhưng nơi đây lạ lẫm quá.
Nàng đi tới đi lui xung quanh tìm sự giúp đỡ.... nhưng ngay cả bóng người cũng không có, bây giờ phải như thế nào. Đi men theo dòng suối rồi lại cứ đi theo dọc cây cỏ. Đi 1 lúc cuối cùng cũng tìm thấy đường chính.
Nàng đứng giữa đường nhìn ngó xung quanh.
"Hí... cộc cộc
Sao vậy-Tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng nàng,bàn tay trắng trẻo mịn màng nhẹ vén tấm rèm kiệu lên.
Có người chắn đường thưa thất công chúa-Tên đánh ngựa bẻn lẻn nói rồi nhìn nàng.
Hửm? Tỷ tỷ tiên nữ, sao tỷ lại đứng ở đây vậy?
Nàng quay lưng nhìn về tiếng nói phát ra ở sau. Thì ra là một tiểu oa nhi 5,6 tuổi.
Tỷ tỷ, nhìn tỷ như vậy là muốn đi kinh thành đi, từ đây đi bộ tới kinh thành cũng rất là xa nha~, ta liền giúp tỷ một đoạn.-Tiểu oa nhi mỉm cười nói, dáng vẻ ngây ngô bảo người đỡ nàng lên kiệu.
Cảm ơn.-Nàng nhàn nhạt đáp.
Đi suốt dọc đường nửa canh giờ nhưng cũng chưa thoát ra khỏi rừng. Ngẫm 1 chút, nàng là sau khi nhảy xuống vực liền được thứ gì đó đưa tới nơi xa lạ này.
Nàng bình tĩnh sắp xếp suy nghĩ, đây chính là cổ đại đi.
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ tên gì? Ta tên Yến Tử"-Đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mận, còn có hai gò má phiếm hồng. Chớp chớp đôi con ngươi nhìn nàng.
"Ta họ Thiếu tên Tử Hà"-Đây là tên mà tổ chức đặt cho nàng, muốn nhắc nàng không nên suy nghĩ đến chuyện tình cảm hay đại loại là vậy.
"Thiếu Tử Hà..... Thiếu Tử Hà, Tên rất lạnh nha~"-Yến Tử ôm người run nhẹ một cái.
"Oa nhi, đây là đâu?"-Nàng quay sang hỏi Yến Tử.
"Hửm? Ta tên Yến Tử mà. Đây chính là Nam Hoàng nha, tỷ tỷ là từ đâu tới vậy, hiện giờ mà còn hỏi cái này" - Yến Tử chu chu môi nói, trên người vận một bộ hồng y, tóc được bối lên hai bên đầu, nhìn rất đáng yêu.
"Vậy ngươi biết được cái gì liền nói hết cho ta nghe"
---------------------
Trong một tẩm điện xa hoa,cách nơi nàng mấy trăm dặm. Một thân trường bào uy nghiêm, nửa ngồi nửa năm trên nhuyễn tháp,tay cầm một quyển binh thư, con ngươi không rời.
"Hoàng Thượng, thất công chúa lúc nãy đã cho một người lạ mặt lên kiệu, Có cần...."-Một tên hắc y nhân quỳ trên mặt đất ngước nhìn thân ảnh trước mặt.
"Cứ tiếp tục đi theo tiểu công chúa, chú ý nhất cử nhất động của tên đó, đừng để bất trắc gì."-Âm thanh trầm trầm, lại khiến người ta phải dè dặt.
Nếu Yến Tử ở đây sẽ liền hô lên Đó chính là hoàng huynh anh tuấn ngời ngợi của ta đó."
--------Trở lại với Tử Hà------
"Vâng vâng"-Yến Tử gật gật cái đầu.
"Đây là Nam Hoàng, lúc nãy đã nói cho tỷ rồi. Đại Lục này còn có Tây Hoàng, Bắc Hoàng , Đông Hoàng và những nước nhỏ xung quanh nha."
"Ta nói tỷ nghe, Nam Hoàng chính là kinh đô vải, gồm rất nhiều rất nhiều loại, như tơ tằm mà ta đang mặc này, rất mềm và mịn".
Yến Tử thao thao bất duyệt, đưa tay sờ nhẹ y phục.
"Vậy ta hỏi ngươi, hoàng đế của Nam Hoàng là ai?"-Nàng nhìn Yến Tử lạnh giọng hỏi.
"Ui.... cái này mà tỷ cũng không biết sao, tỷ từ trên trời rơi xuống hay là từ đất nước nào tới đây vậy."- Tiểu oa nhi nhìn nàng như nhìn vật thể lạ, kinh hô kêu lên.
Mà nói cũng đúng, nàng chính là không biết. Càng đúng