"Có chuyện gì vậy Lý thẩm?"-Trên lầu vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nói như chim hót, thật êm tai.
Vị thẩm kia gọi là Lý thẩm, bà ta liền buông tay đang đẩy người nàng.
Nàng xoay người nhìn lên. Là một vị cô nương cũng trạc tuổi nàng. Thân mang một bộ lam y có một nhánh liên hoa dưới thân váy.
"Chính là vị cô nương này muốn làm ở chỗ ta, ta đã nói là không nhận thêm người mà"-Lý thẩm bất mãn, nhìn nàng.
"Lý thẩm, để con. Thẩm lên chăm sóc mẫu thân con đi"-Nàng ta cười nói.
Lý thẩm gật đầu đi lên lầu, còn xoay đầu nhìn nàng một cái mới đi lên.
"Cô nương, thực sự là chúng ta không cần tuyển người làm, với lại... tửu lâu của ta cũng không có khách, người làm thì đã đủ rồi"-Nàng ta nhìn nàng nói, e lệ cười gượng.
"Tửu lâu khang trang như vậy, sao lại ế khách được"
"Cô nương có điều không biết. Lúc trước tửu lâu của ta là đệ nhất kinh thành. Ngày ngày đều không nghỉ tay làm việc, nhưng... Từ khi Lãnh Tửu Yên khai trương, khách khứa của ta liền bị kéo đi hết. Họ mở tửu lâu và khách điếm chung một chỗ, quan khách cũng thuận tiện hơn."-Nàng ta tao nhã nói khẽ, trong ánh mắt có chút thất vọng.
"Tửu lâu này là do ngươi quản lý sao?"-Nàng chăm chú nhìn nàng ta, mở miệng hỏi.
Nàng ta cũng không thấy nàng hỏi nhiều, nói:"Không, lúc trước là do mẫu thân ta và Lý Thẩm quản lý, nhưng không biết vì sao mười ngày trước lại trúng độc, ăn cũng không vào, mà uống nước thôi đã nôn ra không ít máu,cũng đã mời hết đại phu giỏi nhưng họ lại nói độc lạ...Nên hiện giờ ta liền gánh vác hết với Lý thẩm."
"Độc?! Ngươi nói rõ một chút"-Nàng tò mò hỏi. Lúc còn nhỏ, mẫu thân nàng ngoài việc đàn ca múa hát lại cực kì thích nghiên cứu độc. Nàng cũng liền học một chút từ đó. Sau này lớn mới thấy chế độc dược và nghiên cứu lại thú vị như vậy.
"Hửm? Là ăn không được uống cũng không xong. Trên mu bàn tay và trán xuất hiện vài sợi đỏ nổi lên. Còn đầu thì càng ngày càng nhỏ lại"-Nàng ta thành thật trả lời, cũng không có liền xua đuổi nàng như cái vị thẩm kia.
"Có thể cho ta xem mẫu thân ngươi một chút không?"
"Cô nương, cô biết y thuật sao?"-Giọng nàng ta nghe có vui vẻ, có phấn khởi. Dù không biết y thuật của nàng như thế nào, nhưng thà Giết nhầm còn hơn bỏ sót
"Biết một chút ít."-Nàng nhìn nàng ta trả lời.
"Vậy có thể xem cho mẫu thân của ta được không?! Ta nhũ danh Hạ Mạt Ngư, cứ gọi là Tiểu Ngư."
"Tử Hà."-Nàng nhàn nhạt nói.
"Vậy mời Tử Hà."-Mạt Ngư đưa tư thế mời lên phía cầu thang. Nàng và nàng ta đi lên.
Đến trước một phòng lớn, Mạt Ngư và nàng bước vào, bố trí căn phòng khá đơn sơ nhưng rất trang trọng.
Nhìn đến bên giường, một thân ảnh yếu ớt nằm ở trên. Bên giường là Lý thẩm đang lấy khăn lau trên mu bàn tay.
"Tiểu Ngư!"-Lý thẩm nhìn thấy nàng ta liền gọi một tiếng. Rồi xoay sang nhìn nàng ,cặp chân mày rậm nhíu lại.
"Ngươi sao lại còn ở đây, không phải nên đi rồi sao."
"Lý thẩm, nàng là muốn xem bệnh tình của mẫu thân nên con mới dẫn nàng đến, nàng biết y thuật, cũng sẽ không hại ai đâu, phải không?!"-Mạt Ngư an ủi Lý thẩm, câu sau xoay qua hỏi nàng.
Nàng như có như không ừ một tiếng, con ngươi dán chặt lên người đang nằm trên giường.
"Tử Hà, cô đến đây xem bệnh tình mẫu thân ta như thế nào."-Mạt Ngư mời nàng đi tới.
Đến bên giường, nhìn người nọ mồ hôi toát đầm đìa. Tới ngồi xuống bên