Mục Vân Khanh nâng kiếm đứng ở nơi đó, dáng người khá thẳng, khắp nơi hồng quang, tay cầm kiếm ức chế không được run rẩy, cũng không nhát gan chút nào.
"Ta lỡ tay," Thái hậu chần chừ mở miệng, một lát lại cũng chỉ có câu này, giải thích nhiều hơn nữa chỉ sợ cũng uổng công.
Chiêu kiếm đó nhìn như ác liệt, kì thực dễ dàng liền có thể chặn lại, mà Mục Vân Khanh không biết là không nhìn thấy hay là cam nguyện rút tay, cô vậy mà không nhận rõ.
Duy nhất có thể xác định là, Tần Vũ xác thực chết ở dưới kiếm cô.
"Lỡ tay, lỡ tay.." Mục Vân Khanh nhiều lần nói đến hai chữ này, nhìn Mục Tịnh Huyên cau mày thống khổ phía sau nàng, sừng sửng nở nụ cười, chút vết thương nhỏ này thì không chịu nổi.
Bỗng nhiên cười khẩy nói: "Là như vậy, vậy ta cũng lỡ tay rồi," Dứt lời, mắt lộ ra hàn quang, tay cầm trường kiếm đâm về thái hậu.
Người sau thân hình vừa lắc, dưới lông mi thon dài hai con mắt tràn đầy không thể tin tưởng, thuận tay đẩy ra Mục Tịnh Huyên phía sau lui về sau, hiển nhiên không tin Mục Vân Khanh sẽ giết chính mình.
Mục Vân Khanh cong lên khóe môi, ý cười không rõ tràn đầt gương mặt, thấy Mục Tịnh Huyên thoát khỏi phạm vi người kia, thân hình xoay nghiêng, kiếm càng là ở trong tay tung bay, chuyển qua đâm về phương hướng Mục Tịnh Huyên.
Mục Tịnh Huyên hãy còn chìm đắm ở bên trong đau xót càng là hoảng loạn, vội vàng cầm roi trong tay vung ra, chỉ là roi trong lúc bối rối vung ra làm sao địch lại mũi kiếm ác liệt, Mục Vân Khanh một chiêu kiếm chém đứt roi, sức mạnh kinh người.
"Phóng tiễn," Trong giãy dụa sinh tử không biết ai kêu một câu.
Trong nháy mắt mấy mũi tên cùng nhau bắn về phía Mục Vân Khanh.
Là người đều nên nghĩ làm sao tránh đi những kiếm đòi mạng kia, nhưng mà Mục Vân Khanh dường như chưa phát hiện, thẳng tắp đem kiếm đâm vào trong thân thể Tịnh Huyên, một nhánh mũi tên xuyên vai mà qua, từ đầu đến cuối, chẳng qua mấy hơi thở mà thôi, đệ tử củ Dược Vương Cốc cũng không chỉ là y thuật hơn người, võ công cũng không phải người bình thường có thể so sánh, huống chi là đệ tử thân truyền của Dược Vương Thẩm Kiếm Phong.
Thái hậu giờ khắc này miễn cưỡng hiểu được, Mục Vân Khanh muốn giết không phải cô, một chiêu kiếm đâm tới chẳng qua là bức lui chính mình, cô trơ mắt thấy trường kiếm đâm vào thân thể Tịnh Huyên, dưới sự kinh tâm bật thốt lên: "Huyên nhi."
Tia sáng hoa mỹ đâm tới, Mục Vân Khanh bưng lấy ngực đau nhói, ra sức kéo cây tiễn trên vai nhổ xuống, phốc một ngụm máu tươi phun ra ngoài, nhìn thái hậu hoảng loạn trước mắt, trong lòng có loại thất vọng không tên: A Vũ, nên là có người đến cùng ngươi.
Vô lực ngã về đằng sau, ám vệ phi nhanh mà đến lần nữa đánh tới phía nàng.
Kết cục như vậy: Rất tốt, rất tốt..
"Ào", một chậu nước lạnh dội xuống, người trên đất cả người run rẩy một hồi, chậm rãi mở mắt ra.
Mục Vân Khanh nhìn sự vật mơ mơ hồ hồ trước mắt, vẫy vẫy đầu, nơi nhìn thấy không còn là bóng tối, từng tia từng sợi tranh nhau chen lấn mà tràn vào mi mắt.
Nàng thử ở trước mắt quơ quơ ngón tay, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy hoa văn lòng bàn tay, đã biết là có thể nhìn thấy rồi.
Nhưng mà kinh hỉ chẳng qua chốc lát, âm thanh lành lạnh vang lên: "Ta phải chúc mừng ngươi lại nhìn thấy lại rồi."
Mục Vân Khanh lúc này mới bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người đứng ở ngoài vài bước, dưới ánh đèn lờ mờ, vẫn có thể nhìn ra đó là thái hậu, ý lạnh trên người lại tăng mấy phần, cánh tay bị thương bên trong dự liệu kia đau lên.
Mục Vân Khanh lại lựa chọn cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt đất, trên bàn, chính là không rơi vào trên người thái hậu.
Nàng không chỉ nên làm gì đối mặt cô, cô có phải nên hận chết chính mình, không, không, cô vốn thì hận chính mình, hiện tại chẳng qua là bên trên sự thù hận lại thêm hận ý rồi.
"Thuốc giải đâu." Thái hậu không thèm để ý Mục Vân Khanh phớt lờ như vậy, trên mặt lại có thêm vài tia lo lắng, cô vốn là tính cách lạnh nhạt, lời nói không nhiều, giờ khắc này lòng như lửa đốt càng là một chữ quý như vàng.
Thuốc giải? Mục Vân Khanh ngồi quỳ ở trên đất, ngước mắt liếc nhìn dung mạo lành lạnh như thường của thái hậu, không giống như là đùa nàng.
Muốn thuốc giải cái gì, nàng lại chưa từng hạ độc, nói cái gì thuốc giải, có thể để thái hậu sốt sắng như vậy, chẳng lẽ..
Mục Vân Khanh nắm chặt hai tay trong tay áo, thăm dò hỏi: "Mục Tịnh Huyên không chết?" "
Thái hậu tiến lên vài bước, cúi người ngồi chồm hỗm xuống, khuôn mặt nhu hòa mấy phần, tràn đầy bất đắc dĩ nói:" Ngươi cứ muốn nàng chết như vậy.
"
Chịu một chiêu kiếm cũng chưa chết, coi như mạng lớn.
Vân Khanh nhìn thái hậu ôn nhu xuống, tâm nguội lạnh một chút, khóe môi chênh chếch cong lên, trào phúng nói:" Chẳng trách thái hậu hạ thấp lời như thế, thì ra có chuyện nhờ người, chỉ là ngươi nên biết, Vân Khanh hạ độc, còn có thể cho ngươi thuốc giải sao, cái chết của A Vũ, nên là có người đến bồi thường.
"
Trào phúng như thế, trong con ngươi thái hậu xẹt qua một chút thương cảm, lại tiếp tục khôi phục lạnh nhạt thường ngày:" Vân Khanh, giờ khắc này không nói cái khác, chỉ nói ngươi làm sao mới có thể giao ra thuốc giải.
"
Mục Vân Khanh nhướng mày:" Ngươi để A Vũ sống lại, ta thì nói ra thuốc giải.
"
Ánh đèn lờ mờ dường như nội tâm giờ khắc này của thái hậu đung đưa không ngừng, trong đầu cô trống rỗng, trong lòng chua xót lại mang theo cay đắng, loại cục diện này không phải cô muốn nhìn thấy, đứng lên, cụp mắt nhìn người, trên đất, lạnh nhạt nói:" Nếu ngươi không giao ra thuốc giải ta cũng có cách.
"
Hoảng sợ kinh tâm