Nhìn thái hậu vội vàng bước đi rời khỏi, trong lòng Mục Vân Khanh mất mác lợi hại, đầu hết sức quay cuồng, giờ khắc này thân ở nơi nào nàng cũng không biết, nằm ở trên đất lạnh lẽo, nhìn thẳng đỉnh phòng màu đen, loại độc này không phải nàng hạ, nàng biết được cách giải, chỉ vì nàng cũng trúng độc này, trên thân kiếm của Liểu Uyển Âm mang theo độc..
Thái hậu mặc dù cho thuốc giải đi đau đớn quanh thân nàng, nhưng mà cảm giác nghẹt thở không tên như sóng to gió lớn kéo tới phía nàng, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Từng mấy khi nào, nàng cũng từng giải thích, nhưng mà đều là uổng công vô ích.
"Tí tách, tí tách" vài giọt nước chậm rãi rơi xuống ở trên phiến đá, ở phòng địa lao âm u có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại một chiếc đèn cô độc, sắc thái u ám khiến trong lòng người ta thấp thỏm lo âu.
"Ngươi nên biết nơi này ai gia có rất nhiều cách để ngươi đem sự thực nói ra, lúc trước ngươi thử những thứ kia đều là trò đùa trẻ con mà thôi." Âm thanh đã từng lành lạnh của thái hậu vang vọng trong địa lao.
Giống như âm hồn khắc vào trong đầu Mục Vân Khanh, càng là theo tận vào xương, vung không đi.
Vân Khanh cúi đầu không nói, dưới lông mi dày đặc một đoàn bóng mờ, nếu đã không tin hà tất nói nữa.
Một ngàn lời nói của Mục Vân Khanh trước sau không chống đỡ được một chữ của Mục Tịnh Huyên.
Có lẽ huyết thống vật này trong lòng cô không đáng một xu.
Ám lệnh xuất hiện ở trong phòng Mục Vân Khanh, rõ ràng hãm hại, nhưng thái hậu tin tưởng mắt thấy là thật, Mục Vân Khanh càng là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Bào chữa, chịu đòn; Không bào chữa; Vẫn là chịu đòn, chi bằng tiết kiệm khí lực một chút.
Ánh mắt căm ghét của thái hậu nhìn lướt qua Mục Vân Khanh, bàn tay bạch ngọc không chút tì vết lật đồ vật trong chậu than, khí chất lành lạnh.
Nhưng mà Mục Vân Khanh không cách nào bình tĩnh như thái hậu, nhìn móc sắt từng bước một nhích lại gần mình, hoảng sợ trong lòng hóa thành bi thương.
Đôi tay xuất hiện không có dấu hiệu nào, toàn thân bị xiềng xích, không thể động đậy.
Đồ sắc nóng bỏng từ từ tiến vào thân thể nàng, da thịt nóng đỏ, huyết nhục nóng đỏ, càng nóng đỏ trái tim của nàng.
Đau đớn sắc bén từ thân thể phát lên, dần dần khuếch tán, lan tràn đến toàn thân.
Mục Vân Khanh đau đến hai mắt biến thành màu đen, trên trán mồ hôi lạnh thấm ra, bờ vai đau đến sắp nổ tung, môi bởi vì thiếu nước mà trở nên trắng.
Tận mắt thấy xích sắt xuyên vào, mang theo vài tia huyết nhục đi ra, có thể cảm giác được huyết dịch theo thân thể chảy xuống, nhiễm đỏ phiến đá địa lao.
Nếu như không phải người khác đè lấy chính mình, e sợ từ lâu ngã xuống đất.
Mục Vân Khanh đau đến có chút mê man, hạ thấp xuống âm thanh giải thích: "Ám lệnh không phải ta trộm, không phải.."
"Hiện tại giải thích chậm rồi." Âm thanh lành lạnh phá vỡ một điểm hy vọng cuối cùng của Mục Vân Khanh.
Khi xích sắt lần nữa xuyên qua thân thể, Mục Vân Khanh chết lặng từ lâu, tất cả những thứ này tàn nhẫn mà hiện thực, đau đớn từ lâu vượt qua khả năng bản thân thừa nhận, nhưng ý thức lại rõ ràng vô cùng.
Rõ ràng đến có thể nhìn thấy nụ cười như có như không trên khóe miệng thái hậu.
Tất cả những thứ này cũng thay đổi rồi
Mục Vân Khanh vẫn nằm ở trên mặt đất như vậy, thần kinh căng thẳng chậm rãi thư giãn xuống, trước mắt bị một mảnh trắng xóa thay thế, định thần nhìn lại, đó là tuyết, đúng, là tuyết, trời cùng đất đều là màu đồng nhất.
Đứa trẻ còn nhỏ vung vãi vui mừng chạy trốn bên trong tuyết, áo bông hồng nhạt rõ ràng nhất cùng bên trong tuyết màu trắng, cung nhân một bên đứng ở đó, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tiểu công chúa Mục Vân Khanh bên trong tuyết chơi quên hết tất cả, một thân áo bông hồng nhạt, cần cổ một vòng lông tơ trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đáng yêu trắng như tuyết.
Vườn lê vốn là ở bên trong Vị Ương Cung, mà Vị Ương Cung hiếm có người ngoài tiến vào.
Hoàng hậu Tiêu Cẩn Hoa không ở trong cung, không biết đi tới nơi nào.
Trong tuyết địa to lớn chỉ còn lại một mình nàng, trên cây lê một bên tràn đầy hoa lê rủ xuống, quả nhiên như câu: Chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây hoa lê nở.
Cảnh tuyết tươi đẹp như vậy, Mục Vân Khanh tất nhiên là chơi không biết hôm nay ngày nào, khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng bừng, quả cầu tuyết trong tay nện về phía cung nhân một bên, cung nhân cũng chỉ là cười né tránh.
Bỗng nhiên xông vào một cái bóng màu đen, bóng đen chạy chạy càng rõ ràng, vốn là tứ hoàng tử.
Mục Vân Khanh không ngờ một người đột nhiên xuất hiện, quả cầu tuyết trong tay hướng về bóng người nện tới, đúng lúc chính là, nện ở trên trán tứ hoàng tử, đứa nhỏ bị nện trúng bởi vì đau lôi kéo cổ họng khóc lên, âm thanh cơ hồ truyền đến toàn bộ thâm cung.
Mục Vân Khanh sợ hãi đến đứng ở tại chỗ, cung nhân một bên đều vây lại, tiếng khóc của tứ hoàng tử càng là lớn hơn.
Tiểu Vân khanh tỉnh táo lại vội vàng chạy tới, bất an nắm góc áo, xin lỗi: "Tứ ca, xin lỗi, ta không phải cố ý."
Tứ hoàng tử bưng lấy cái trán mà khóc, một đôi mắt khóc đỏ chót, tiếng khóc càng ngày càng kịch liệt, thở không ra hơi, Vân Khanh xin lỗi cũng là ngoảnh mặt làm ngơ, cung nhân theo hắn mà đến dỗ đều dỗ không được.
Đại cung nữ Vị Ương Cung Hồng Cừ thấy thế liếc mắt ra hiệu tiểu cung nữ một bên, người kia lập tức lùi thân đi ra ngoài.
Hồng Cừ tiến lên quỳ ở trước mặt tứ