Lộ Dĩ Khanh là gần nhất ở trong nhà nghẹn đến mức thời gian quá dài, khó khăn lắm mới được ra khỏi nhà mới đầu thì nghĩ sẽ lôi kéo được Thẩm Vọng Thư khắp nơi đi dạo.
Kết quả bởi vì trước đó đã cùng Minh Ngộ Đại Sư một phen lời nói phân tâm tình cùng tinh thần, ngược lại làm nàng đã quên trước đó gặp được người của Thẩm gia không thoải mái, càng đã quên hỏi Thẩm Vọng Thư một chút.
Không nghĩ tới nàng đem chuyện này định tra mém quên, hai bên lại có nghiệt duyên, đi tới không ngờ lại gặp.
Lần này ngược lại không gặp Thẩm lão phu nhân, các nàng gặp được chính là hai thiếu nữ trước đó đã đỡ Thẩm lão phu nhân, còn có khác hai phu nhân Lộ Dĩ Khanh không quen biết cùng đồng hành —— nghĩ đến là Thẩm lão phu nhân tuổi không còn trẻ trung, tiến đến lễ Phật cũng không còn tinh lực để khắp nơi đi bộ, lúc này cũng không biết đi ở nơi nào mà nghỉ ngơi.
Nhưng thật ra tâm tính thiếu nữ, ra tới một chuyến không khỏi khắp nơi đi một chút, bên người đi theo có lẽ là trưởng bối.
Lộ Dĩ Khanh thấy thiếu nữ trước đó có biểu lộ ác ý, giữa mày theo bản năng nhíu lại, còn không đợi mấy người đến gần, liền giữ chặt Thẩm Vọng Thư hỏi: "Vọng Thư, trước đó đã quên hỏi nàng, đám người đó đều là người nào vậy?"
Thẩm Vọng Thư hiển nhiên cũng thấy người của Thẩm gia được nghênh diện đi tới, nghe được hỏi chuyện hơi hơi rũ mắt, ngữ khí nhưng thật ra bình tĩnh: "Ta quên nàng không nhớ rõ.
Hôm trước khi nơi đó gặp được Minh Ngộ Đại Sư, lớn tuổi chính là tổ mẫu của ta, cũng là Thẩm gia lão phu nhân.
Hai nữ lang trẻ tuổi, một cái là thứ muội, một cái khác là đường muội của tam thúc nhà ta, nghe nói đều làm đến tổ mẫu yêu thích."
Lộ Dĩ Khanh lập tức liền từ trong lời nói của nàng ấy nghe ra manh mối —— Thẩm Vọng Thư dùng chính là "Nghe nói", chuyện về chính ngôi nhà kia của nàng ấy mà khi nhắc tới tới thế nhưng phải dùng nghe nói sao? Còn có Thẩm lão phu nhân kia, Thẩm Vọng Thư con vợ cả nàng đều chướng mắt, thiên sủng con vợ lẽ nữ nhi, lại là cái tật xấu gì nữa đây?!
Không đợi Lộ Dĩ Khanh lại hỏi thêm cái gì, Thẩm Vọng Thư lại nhìn người đối diện tiếp tục giới thiệu nói: "Hiện tại đối diện đi lại đây, nữ lang mặc áo màu vàng là đường muội của ta, mặc áo xanh da trời chính là thứ muội.
Đến nỗi hai cái phu nhân kia, mặc màu tím chính là tam đường thẩm, gặp mặt nàng gọi bà ấy tam thẩm là được.
Đến nỗi một người khác......! Là mẫu thân của ta."
Nghe được một câu cuối cùng, Lộ Dĩ Khanh ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn thần sắc.
Lại thấy nàng biểu tình nhàn nhạt, đã không có vui sướng khi nhìn thấy thân nhân thậm chí ngay cả mẹ, cũng không có vì đối phương coi khinh mà sinh ra oán giận, phảng phất nhìn thấy chính là người xa lạ không quan trọng.
Lộ Dĩ Khanh trong lòng bỗng dưng sinh ra rất nhiều quái dị tới, thế cho nên nàng theo bản năng bật thốt lên hỏi: "Chúng ta muốn thay đổi tuyến đường không?"
Kỳ thật hai bên khoảng cách không xa, nên thấy đều thấy, lúc này tránh đi hiển nhiên là thất lễ.
Nhưng Lộ Dĩ Khanh lại không để bụng mấy việc này, nàng nghĩ tới thứ muội trước đó đã hướng về phía Thẩm Vọng Thư biểu lộ ác ý —— Thẩm gia ngay cả một cái thứ nữ đều dám đối với Thẩm Vọng Thư có thái độ như thế, nàng cũng không dám tưởng tượng hai bên gặp mặt lại là kiểu quang cảnh gì? Nhưng làm tức phụ của mình bị khinh bỉ là không có khả năng, nàng lại không tiện chống đối nhạc mẫu, không bằng tránh đi.
Thẩm Vọng Thư nghe được Lộ Dĩ Khanh nói như thế, trong mắt không ngăn được mà hiện lên một tia ý cười, nhưng lại lắc đầu nói: "Không cần.
Ra cửa bên ngoài, các bà ấy tóm lại là phải băn khoăn tới mặt mũi, cũng sẽ không trước mặt mọi người cho ta quá khó coi."
Lộ Dĩ Khanh vừa nghe, càng đau lòng, lại khó hiểu: "Nhưng các bà ấy vì cái gì phải để cho nàng khó coi?"
Vấn đề này, Thẩm Vọng Thư không có trả lời, chẳng qua thực nhanh Lộ Dĩ Khanh sẽ biết.
Các nàng không có thay đổi tuyến đường, người đối diện tự nhiên cũng sẽ không né tránh, nói mấy câu màu mè hai bên liền gặp được.
Lộ Dĩ Khanh cùng Thẩm Vọng Thư thân là tiểu bối, tự nhiên phải hướng Thẩm phu nhân cùng Tam phu nhân hành lễ, đối phương ngược lại không giống như Thẩm lão phu nhân trực tiếp làm lơ các nàng như vậy.
Tam phu nhân tựa hồ còn rất khách khí, cùng Lộ Dĩ Khanh các nàng hàn huyên hai câu, chỉ là trong giọng nói hoặc nhiều hoặc ít có chút Lộ Dĩ Khanh nghe lời nói sắc bén mà Lộ Dĩ Khanh lại không hiểu lắm.
Nhưng thật ra Thẩm phu nhân sắc mặt càng khó xem hơn một chút, thấy hai người thế nhưng trực tiếp hỏi: "Các ngươi tới Tướng Quốc Tự làm cái gì?"
Lời này không giống như là quan tâm dò hỏi, ngược lại như là trách cứ các nàng xuất hiện vậy.
Lộ Dĩ Khanh sắc mặt lập tức liền không tốt, nhìn Thẩm phu nhân cơ hồ hoài nghi nàng rốt cuộc có phải mẹ ruột của Thẩm Vọng Thư hay không.
Nhưng nàng đã lén hỏi qua Với Tiền, Thẩm Vọng Thư xác thật là phu nhân vợ kế sinh ra, mà hiện giờ phu nhân Thẩm gia đúng là đối phương —— nếu là thân sinh, Thẩm phu nhân vì cái gì sẽ đối xử Thẩm Vọng Thư với thái độ như thế? Bộ dáng lãnh đạm kia thậm chí so ra còn kém hơn trước đó đã đối với thứ nữ kia nữa.
Tựa hồ sợ Lộ Dĩ Khanh nói ra lời nói gì không tốt, Thẩm Vọng Thư lén kéo lấy ống tay áo nàng ấy, trên mặt như cũ nhợt nhạt nhàn nhạt: "Hồi mẫu thân, ta cùng với A Khanh nghe nói Minh Ngộ Đại Sư đã đặt chân nơi Tướng Quốc Tự, bởi vậy tiến đến cầu kiến."
Thẩm phu nhân nghe xong lời này lại nhíu mày, thế nhưng liếc xéo hai người nói: "Các ngươi cũng muốn cầu kiến Minh Ngộ Đại Sư?"
Lộ Dĩ Khanh nghe lời này liền cảm thấy, nên chỉnh câu nói trước Thẩm phu nhân bớt nói một cái chữ "Bằng"......!Bằng các ngươi cũng muốn cầu kiến Minh Ngộ Đại Sư?
Thẩm Vọng Thư còn không có trả lời, nhưng thật ra thứ nữ Thẩm một bên thướt tha che miệng cười nói: "Mẫu thân này đã sai rồi.
Minh Ngộ Đại Sư tuy là cao tăng đắc đạo, khá vậy mà cũng không chịu nổi người có tiền nào đó mà.
Một ngàn lượng tiền dầu mè đả động không được Tướng Quốc Tự, vậy dùng một vạn lượng, người ta nhưng tài sản đại khí lớn ghê đó."
Lời này nói ra luôn có loại trào phúng quái dị.
Đặc biệt Thẩm thướt tha còn tăng thêm giọng điệu có tiền cùng tài sản đại khí, phảng phất hai cái từ này đặc biệt thô tục, không thể lọt vào tai vậy, nghe được Lộ Dĩ Khanh cũng là phá lệ cách ứng —— có tiền thì làm sao, có tiền ăn gạo nhà ngươi hả? Không đúng, có tiền mới không cần ăn gạo nhà ngươi ha, ngươi là ăn không được gạo ghen ghét thì ghen tị chứ gì?!
Lộ Dĩ Khanh mơ hồ cảm giác được đối phương có điểm thù kẻ có tiền, nhưng lại tranh thủ nguyên nhân của giai cấp, cái kiểu thù người có tiền này tựa hồ lại mang theo chút kiêu ngạo.
Bên này Lộ Dĩ Khanh còn có chút giải thích không rõ suy nghĩ của Thẩm thướt tha, bên kia Thẩm phu nhân sau khi nghe được Thẩm thướt tha nói, lại phảng phất như mới nghe được cái lời nói gì khó nghe, lộ ra biểu cảm chán ghét rõ ràng: "Nơi chốn Phật môn thanh tịnh tốt lành, cũng bị các ngươi cả thân hơi thở đầy mùi tiền làm vấy bẩn đi."
Lộ Dĩ Khanh: "???"
Lộ Dĩ Khanh cũng không cảm thấy lấy tiền để mở đường có vấn đề gì, rốt cuộc Tướng Quốc Tự thu tiền của mình, cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Nói cái gì mà làm bẩn? Ủa bộ