Thẩm Vọng Thư xuất thân từ Thẩm gia xem như thế gia, trong gia tộc không ít người ở trong triều nhậm chức.
Nói chẳng qua Thẩm gia lại cùng những cái quyền quý đó thì có chút bất đồng, bởi vì Thẩm gia con cháu ở trong triều nhậm chức nhiều vì thanh lưu, không phải Quốc Tử Giám chính là Hàn Lâm Viện cùng địa phương linh tinh.
Thanh lưu thanh danh dễ nghe, kết giao nhân mạch cũng không ít, nhưng luận quyền thế cùng tiền, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Người của Thẩm gia bởi vì xuất thân thanh lưu, cho nên từ trong xương cốt cũng mang sự thanh cao, nếu không phải Thẩm gia chủ lúc trước cũng sẽ không ngại với mặt mũi chết sống không cho Thẩm Vọng Thư từ hôn.
Nhưng nói người ta thanh cao nói rốt cuộc cũng là phải ăn cơm -- Thẩm gia truyền thừa số đại gia sản dòng họ cũng không ít, nhưng sản nghiệp lại nhiều cũng không chịu nổi nhiều người, hơn nữa thanh lưu cũng không đại biểu bọn họ không cần khởi động bề mặt thế gia, thường xuyên qua lại thì chỉ là trứng chọi đá.
Lộ gia liền bất đồng, Lộ gia chính là Lộ gia chủ làm giàu nên, truyền thừa là không có, nhưng tuyệt bút kim sơn bạc hải cung cấp nuôi dưỡng cũng chỉ là cha con hai người mà thôi.
Lúc trước Lộ Dĩ Khanh da mặt dày cầu hôn Thẩm Vọng Thư, tự cho là trèo cao, cũng sợ chính mình gây nên duyên cớ làm tỷ muội tương lai của Thẩm Vọng Thư so ra còn kém một bậc, bởi vậy ba năm tới vẫn luôn tự đưa cho Thẩm gia tiền.
Thẩm gia không ngưng, còn có Tương Vương phủ, hai nhà liền cùng nuốt vàng, tiền tài của Lộ gia dường như thú mà cắn nuốt, lại cũng còn không có đủ đâu.
Lộ Dĩ Khanh ngẫu nhiên sẽ đến xem sổ sách, nhìn một quẹt lớn chi ra kia, cũng không phải không đau lòng tiền tài.
Chẳng qua lúc ấy nàng cũng không có nghĩ nhiều, Thẩm gia bên kia là bởi vì Thẩm Vọng Thư yêu ai yêu cả đường đi lối về, cảm thấy vì tức phụ tốn chút tiền cũng không có gì.
Tương Vương phủ bên kia mặc kệ Tương Vương hiện tại là cái tâm tư gì đi nữa, nhưng trong ba năm này Lộ gia cũng không phải không mượn qua danh hào của đối phương, không đến quá mức như mượn đối phương che chở, nói đến cho cùng thì xem như đồng giá trao đổi.
Nhưng hiện tại hết thảy đều bất đồng, Tương Vương được tiền tài của Lộ gia nuôi lớn ăn uống, giờ thì lại muốn đem Lộ gia toàn bộ chiếm cho riêng mình.
Mà Thẩm gia cũng không giống Lộ Dĩ Khanh suy nghĩ hiền lành như vậy -- xài tiền của mình, còn khinh thường mình, dựa vào cái gì?!
Lộ Dĩ Khanh không phục, càng vì Thẩm Vọng Thư thấy không đáng giá, bởi vậy đầu óc nóng lên liền nói: "Vọng Thư, ta nhớ rõ nhà chúng ta mỗi tháng còn phải cho Thẩm gia không ít tiền, sau này chúng ta cũng không ở Trường An làm buôn bán, không cần Thẩm gia che chở.
Phần tiền này không cho nữa nha?"
Nói cho hết lời, Lộ Dĩ Khanh liền cắn cắn môi, có chút hối hận.
Nàng không hối hận quyết định này, nhưng nàng hối hận việc mình nói ra như vậy.
Thẩm Vọng Thư dù sao cũng là con gái của Thẩm gia, vô luận Thẩm gia đối với nàng ấy có thái độ gì, nhưng tại ánh mắt thế nhân xem ra nàng đều không nên đối với gia tộc cha mẹ lòng mang oán hận.
Hơn nữa thời gian ba năm nàng đều nhịn xuống được, nghĩ đến đối với Thẩm gia cũng vẫn là còn có cảm tình, vậy quyết định của chính mình có phải làm nàng khó xử đôi bên hay không?
Thật muốn chặt đứt tiền bạc Thẩm gia, kỳ thật căn bản không cần để Thẩm Vọng Thư biết.
Nàng trong lén lút thông báo quản sự đưa tiền một tiếng, nếu không nữa thì cùng Lộ gia chủ nói nhẹ một cái cũng là được, hà tất làm nàng ấy khó xử đây?
Bên này Lộ Dĩ Khanh nghĩ đến có chút nhiều, bên kia Thẩm Vọng Thư thái độ lại ra ngoài dự kiến của nàng mà dứt khoát, trên mặt ý cười thậm chí cũng chưa toát lên nửa phần: "Như thế cũng tốt, dù sao chúng ta cũng phải đi rồi, sau này cũng không thể ngàn dặm xa xôi lại đến đưa tiền đi."
Lộ Dĩ Khanh bởi vì nàng không thèm để ý ngơ ngẩn: "Ai?"
Thẩm Vọng Thư lại nhéo nhéo gương mặt nàng ấy, buồn cười nói: "Nàng đã quên, ta sớm nói qua không cần đưa tiền cho Thẩm gia.
Bọn họ vốn cũng chướng mắt nàng và ta, cũng không sẽ bởi vì nàng đưa đi tiền bạc thì thay đổi cái gì đâu.
Hơn nữa tiền thu đến nhiều như vậy, bọn họ cũng sẽ đem việc này coi như chuyện đương nhiên, chỉ sợ khi nào một ngày chặt đứt phần tiền tài này, bọn họ ngược lại muốn đem chúng ta coi như kẻ thù của bọn họ mà đối đãi vậy."
Lộ Dĩ Khanh chớp chớp mắt, cảm thấy Thẩm Vọng Thư nói rất có đạo lý, chính mình hiện tại chặt đứt tiền bạc thì người của Thẩm gia khẳng định sẽ phải hận chính mình.
Chẳng qua kia lại có liên quan gì đâu, chỉ cần Thẩm Vọng Thư không thèm để ý, nàng mới lười đến quản Thẩm gia là ai.
Trong lòng tức giận tựa dần dần biến mất chút, Lộ Dĩ Khanh nhìn chằm chằm Thẩm Vọng Thư lại hỏi: "Kia Vọng Thư, chúng ta còn muốn ở trong chùa đi dạo sao?"
Thẩm Vọng Thư hiển nhiên cũng không muốn thấy lại người Thẩm gia một lần nữa, bởi vậy lắc đầu nói: "Không, chúng ta vẫn là đi thôi."
Lộ Dĩ Khanh lúc này không có gì dị nghị, nắm tay tức phụ liền hướng bên ngoài Tướng Quốc Tự mà đi, vừa đi vừa ở trong lòng suy tính: Lộ gia mỗi lần cấp cho Thẩm gia tiền tài đều là đầu tháng, hiện tại đều là giữa tháng, tháng này tiền khẳng định đã cho.
Ngẫm lại có chút mất công, chẳng qua không sao, tháng sau sẽ không có, xem bọn họ còn như thế nào còn tự cho chính mình thanh cao!
****************************************************************************
Hai người rời đi Tướng Quốc Tự hương khói cường thịnh, nhưng trên đường mất hơn một tháng, ở chùa nội hợp với bái phật quyên góp dầu mè cầu kiến Minh Ngộ Đại Sư cùng nhau, đợi còn không đến nửa canh giờ, ngẫm lại liền như vậy đi trở về lại cảm thấy mệt.
Đơn giản hôm nay thời tiết sáng sủa, bên ngoài Tướng Quốc Tự phong cảnh cũng coi như không tồi, Lộ Dĩ Khanh liền lôi kéo Thẩm Vọng Thư đi bộ rời đi.
Xe ngựa không xa không gần đi theo phía sau hai người, bên người lui tới đều là khách hành hương, ngẫu nhiên cũng có người bán hàng rong khiêng đòn gánh rao hàng, nhìn qua có khác một phen náo nhiệt.
Chỉ là khi tới Lộ Dĩ Khanh đầy bụng tâm sự, ngược lại không chú ý mấy cái này, giờ phút này nắm tay Thẩm Vọng Thư không ngăn được cảm khái nói: "Tướng Quốc Tự hương khói tốt như vậy sao? Khách hành hương nhiều đến vậy, nếu ở chỗ này xây cái cửa hàng chẳng lẽ không phải mỗi ngày hốt bạc?"
Thẩm Vọng Thư nghe được lời này không ngẹn được mà bật cười, cong ngón lại ở trên trán nàng nhẹ gõ xuống một cái: "Nghĩ cái gì thế.
Chỉ là hôm nay vừa lúc là mười lăm, người tới dâng hương tương đối nhiều, nếu không nàng cho rằng nơi này ngày ngày đều sẽ có nhiều khách hành hương như vậy?!"
Lộ Dĩ Khanh xác thật nghe nói mùng một mười lăm người dâng hương nhiều, chẳng qua là nàng ngày tháng nhớ đến quá hồ đồ, chỉ nhớ rõ là giữa tháng, nhưng thật ra không chú ý tới hôm nay vừa lúc là mười lăm......! Như thế cũng khó trách Minh Ngộ Đại Sư hôm nay vội như vậy, cầu kiến người một chuyến tiếp theo một chuyến.
Nghĩ chút có không, Lộ Dĩ Khanh đối với cuộc nói chuyện kia như lọt vào trong sương mù, đối với Minh Ngộ Đại Sư cũng cũng không có quá nhiều kính trọng, vừa lơ đãng lại là đem trong lòng nói thầm ra tới với Thẩm Vọng Thư.
Kết quả lại bị Thẩm Vọng Thư gõ đầu một chút, còn thấp giọng cảnh cáo nàng: "Nàng chớ có nói