Cuối cùng hắn cũng thành công báo được mối huyết hải thâm cừu của toàn bộ tông tộc mình.Đứng trên đỉnh cao, hững hờ nhìn xuống khuôn mặt kinh hoàng của kẻ luôn tự xưng là huynh đệ sinh tử chi giao của phụ thân, Huyền Thiên Minh chợt nghĩ.Hai năm trước, hắn giết chết giáo chủ tiền nhiệm, thành công thâu tóm hết quyền lực của Huyết Ma Giáo, đem tiểu cô nương của hắn tìm về.Chỉ là nàng lúc này, liền không giống như nàng trước đây - nàng trở thành ám vệ cấp cao một cách đúng nghĩa - nàng lẳng lặng như cái bóng, chẳng còn sót lại chút tình cảm nào.Hắn thì đoạ ma, nàng lại biến thành một công cụ bị tước mất linh hồn.Hắn cười nhẹ, ra lệnh bắt tam trưởng lão và thống lĩnh phân đội ám vệ lại, rút lưỡi, cắt gân, biến bọn chúng thành dược nhân.Hắn đã trả thù cho cả nàng và hắn.Nhưng tiểu cô nương của hắn vẫn không quay lại.Điều này khiến hắn muốn hỏng mất, càng điên cuồng trả mối huyết hận năm xưa.Cuối cùng hôm nay, hắn thành công.- Đừng... đừng giết ta! Minh Nhi! Năm đó là ta bị quỷ hoặc tâm, tham muốn gia tài khổng lồ của Huyền Thiên Tông nên mới...Hắn lôi kẻ thù tới ngay trước sân đại hội võ lâm, để chính miệng tên khốn đó rửa oan cho toàn bộ Huyền Thiên Tông hắn, sau đó từng đao từng đao mà tự tay lăng trì kẻ thù.Hắn một thân ướt đẫm máu, như ác ma bò lên từ dưới địa ngục, cười cười nhìn khuôn mặt tái mét của võ lâm "Chính Phái" trên đài.Ba ngàn cao thủ Huyết Ma Giáo vây xung quanh, tiểu cô nương của hắn vẫn luôn theo sát hắn.Hắn cười cực kì ngạo nghễ.- "Chính", bất quá cũng chỉ như thế!Thì ra, kẻ mạnh mới có thể viết nên "Chính".Ngày hôm đó, đại hội võ lâm máu chảy thành sông. Tất cả những kẻ từng chà đạp tôn nghiêm của Huyền Thiên Tông hắn, đều phải lấy mệnh chuộc tội.Huyết Ma Giáo cũng tổn thương thảm trọng, nhưng hắn chẳng quan tâm.Từ đó về sau, Chính hay Tà, liền cũng không còn dám xúc động đến kẻ điên Huyền Thiên Minh hắn nữa.Hắn trở lại tổng đàn, quay về Huyền Viên.Huyền Tâm lẳng lặng thay hắn băng bó vết thương.Hắn nhìn nàng, không những không có khoái cảm trả thù mà trái lại càng thêm buồn bực khó chịu.Tiểu cô nương của hắn bị tước mất cảm xúc, bị biến thành một công cụ trung thành không sót lại hỉ nộ ái ố.Trách hắn, hắn cứu nàng quá muộn.Nàng đã mất đi giọng nói trong trẻo của mình, mất đi sự hồn nhiên ngây thơ ngày ấy, giống như một công cụ mà đứng sau lưng hắn.Đều tại hắn, nếu không gặp hắn, ít nhất nàng sẽ không phải trải qua gần mười năm dược nhân như sống trong địa ngục kia, nàng sẽ không mất đi giọng nói của nàng...Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn thấy đôi mắt đen huyền của nàng phản chiếu gương mặt hắn, gương mặt yêu mị đến tựa như ma quỷ câu hồn nhiếp phách.Hắn không còn là giai công tử thẳng như ngọc trúc nữa.Hắn, là "Ma".×— QUẢNG CÁO —Khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên vô cùng vô cùng muốn nàng.Tựa như một con thú bị thương, đau đến mức mất đi lí trí, cuồng loạn muốn dùng một phương thức khác giảm bớt sự đau đớn cho chính mình.- Huyền Tâm...Hắn nhẹ giọng, như ma quỷ dụ hoặc con người.- Có muốn cùng ta... hành phòng*?Đôi mắt nàng thoáng qua một tia bối rối, dường như không ngờ hắn lại nói chuyện đó vào lúc này.- Nếu ngươi gật đầu, sau này mỗi ngày đều phải uống tuyệt tự thang.Hắn cong môi cười, ý đồ đoạt đi hồn phách nàng, khiến nàng cũng hắn vĩnh viễn trầm luân.- Nếu ngươi lắc đầu, ta sẽ trả tự do cho ngươi... Ngươi có thể gả cho bất cứ ai mà ngươi muốn.Ha ha, gả cho người khác? Tuyệt đối không thể! Hắn chỉ muốn biết trong lòng nàng có ai hay không mà thôi.Nếu có, hắn sẽ giết kẻ đó.Hắn là Ma, không phải người.Hắn yêu nàng, đời này hắn tuyệt sẽ không để nàng rời đi!Nàng hận cũng được, chán ghét hắn cũng chẳng sao, hắn đã sớm không còn gì ngoại trừ nàng nữa rồi.Vậy mà, nàng lại gật đầu.Kinh ngạc, mừng rỡ, không thể