Nàng đi rồi.Huyền Thiên Minh ngồi trên Huyền Nhai, xung quanh lộn xộn toàn là những bình rượu rỗng.Hắn dường như không hề biết say, một ngụm lại một ngụm, cơ thể đã choáng váng chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa nhưng tâm trí hắn lại vẫn cực kì thanh tỉnh.Ba ngày rồi… Nàng đã đi ba ngày rồi.Huyền Tâm của hắn, từ vách Huyền Nhai này, bị nữ nhân tên là Hạ Tuyết Tâm kia một trảm chém đứt cánh tay, rơi xuống vạn trượng phía dưới.Sau đó, liền không trở về nữa.Huyền Thiên Minh ánh mắt mê mang mà nhìn đáy vực sâu phủ đầy mây mù dưới chân.Có phải nàng giận hắn, cho nên mới không trở về nữa không?Phải, nàng giận hắn cũng phải, chính hắn còn hận không thể giết chết chính mình!Hắn không biết hắn làm sao vậy... Nửa năm trước, hắn giống như hóa điên mang về một nữ nhân tên Hạ Tuyết Tâm.Bắt đầu từ khi đó, hắn cảm thấy như trong cơ thể mình đang tồn tại hai linh hồn vậy."Huyền Thiên Minh nguyên bản" vô cùng rõ ràng rằng, người hắn yêu chính là Huyền Tâm.Sớm tại năm năm trước, khi nàng gật đầu theo hắn, hắn liền trao toàn bộ bản thân cho nàng, mong chờ ngày nàng thoát khỏi bóng ma của quá khứ, cùng hắn song túc song phi…Vậy mà, "Huyền Thiên Minh hiện tại" lại phản bội nàng, xuất hiện thứ cảm xúc hoang đường mang tên "tình yêu" dành cho nữ nhân xa lạ Hạ Tuyết Tâm!Người khác nhìn vào chỉ giống như hắn đã thay lòng đổi dạ, nhưng hắn biết không phải thế."Huyền Thiên Minh" trở nên không còn giống Huyền Thiên Minh hắn nữa. Hắn như tách ra làm đôi, linh hồn nguyên bản của hắn bị giam cầm đâu đó, luôn cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ.Hắn biết, khi hắn ngủ thiếp đi thì một "Huyền Thiên Minh" khác lại xuất hiện khống chế thân thể hắn, tổn thương người hắn yêu mà sủng ái Hạ Tuyết Tâm lên tận trời.Hắn bị điên sao! Làm sao hắn có thể làm thế! Nữ nhân Hạ Tuyết Tâm này chắc chắn là yêu nữ! Hắn nhất định đã trúng tà!Hắn càng ngày càng không thể khống chế nổi thân thể, linh hồn chỉ có thể đau khổ giãy dụa trong một góc.Hắn trơ mắt nhìn Huyền Tâm của hắn bị chính "hắn" tổn thương, ánh mắt nàng ngày càng mờ mịt, vỡ vụn.Hắn so với nàng còn thống khổ hơn.Linh hồn hắn bị vô vàn sợi xích giam cầm, bị một giọng nói xa lạ tra tấn ngày đêm, "kẻ đó" luôn miệng xưng mình là "Thần", nhồi nhét vào tâm trí Huyền Thiên Minh hắn rằng "hắn vốn dĩ phải yêu Hạ Tuyết Tâm"...Ha ha ha, thật nực cười!Hạ Tuyết Tâm là ai? Một nữ nhân hoàn toàn xa lạ, ngang ngược chen vào cuộc sống của hắn, việc gì cũng muốn quản, bốc đồng điêu ngoa, hơn nữa lại còn đã có hôn phối!Hắn làm sao có thể yêu thích loại người này!Người hắn yêu chỉ có một! Nàng chính là Tâm của hắn, là người hắn tình nguyện đoạ ma cũng muốn bảo vệ suốt bao năm nay.Muốn hắn thay lòng đổi dạ? Trừ phi giết chết hắn!Nhìn ánh mắt si mê của nữ nhân kia mỗi khi "hắn" ôm nàng ta, Huyền Thiên Minh chỉ cảm thấy buồn nôn!Mấy lần nàng ta cố ý quyến rũ hắn, muốn leo lên giường hắn, linh hồn hắn càng giãy dụa kịch liệt, thậm chí muốn tự tuyệt cũng không nghe theo, "Thần" mới đành phải tạm thời buông tha hắn.Khốn kiếp! Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!Khống chế cảm xúc của hắn, lại vọng tưởng nhúng chàm thân thể hắn! Yêu nữ này thật đáng kinh tởm!Sau đó, hắn càng vùng vẫy lợi hại hơn, cuối cùng cũng có một lần thành công cướp lại quyền khống chế thân thể này.Khi đó hắn còn không biết, thực ra "Thần" đang cố ý thả hắn ra mà thôi.Hắn như kẻ ngốc, mừng như điên mà chạy đi tìm Huyền Tâm của hắn.Cảm giác sinh ly tử biệt mới gặp lại nàng, lại không biết cùng nàng giải thích như thế nào, hắn liền thuận theo bản năng của nam nhân, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành ân ái triền miên…Sau đó hắn mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời.Hạ Tuyết Tâm đạp cửa xông vào, cuồng loạn chỉ vào hắn mà mắng, rất có khí thế của chính thê bắt gian tại trận.Thật vô liêm sỉ! Nàng ta lại tính là thứ gì! Một yêu nữ, một kẻ ăn cắp mà thôi!Hắn nộ khí công tâm, đã định một chưởng đánh chết nàng ta, nhưng ngay khoảnh khắc đó, quyền khống chế thân thể của hắn lại biến mất.Hắn trơ mắt nhìn Hạ Tuyết Tâm ngang ngược càn rỡ túm tóc tiểu cô nương của hắn kéo xuống giường, còn giáng vài bạt tai khiến một bên má trái nàng trở nên sưng đỏ.Tâm của hắn, bảo bối mà hắn nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan...HẠ TUYẾT TÂM! TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!Linh hồn hắn thống khổ, gào thét, giãy dụa kịch liệt, sát ý cuồn cuộn thiêu đốt lí trí hắn.Nhưng thân thể hắn lại vẫn tươi cười ôm yêu nữ rắn rết kia vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.×— QUẢNG CÁO —Khốn kiếp! Khốn kiếp!Kia không phải là hắn! Hắn làm sao có thể như vậy!Huyền Tâm! Huyền Tâm của hắn…Hắn nhìn nàng ngơ ngác như rối gỗ, thất hồn lạc phách bị người mang đi.Trong lòng hắn càng chìm sâu vào tuyệt vọng.Hắn còn là con người sao? Ngay cả cảm tình cũng bị khống chế theo ý người khác!"Thần" thì có quyền cướp đi cảm xúc của hắn sao!Còn không bằng dứt khoát giết hắn đi!Huyền Thiên Minh nốc thêm một ngụm rượu, ký ức lại càng thêm thanh tỉnh.Ngày đó, Tụ Nghĩa Sơn Trang đánh tới tổng đàn Huyết Ma Giáo."Hắn" mang Hạ Tuyết Tâm đi, tới bờ vực này thì La Hạo đuổi kịp.Quyết chiến bất phân thắng bại, Hạ Tuyết Tâm vô tình bị đẩy xuống núi.Trong khoảnh khắc, hắn thật sự đã vui mừng.Yêu nữ kia chết thì tốt rồi! Chết liền không thể khống chế hắn nữa!Nào ngờ cuối cùng, người rơi xuống lại chính là Tâm của hắn.Một khắc kia, trong đầu hắn ầm ầm nổ vang, giống như toàn bộ cảm xúc bị xé rách, nghiền nát.Giọng nói của "Thần" vẫn luôn trói buộc hắn phút chốc đứt lìa.Hắn tìm về chính mình nhưng bi thống lại lập tức nhấn chìm hắn.Cực hạn đau đớn khiến hắn muốn điên, cũng lao mình xuống vách Huyền Nhai.Nhưng bốn vị đường chủ lúc bấy giờ đuổi tới kịp, cản hắn lại.Hắn đã