Trông thấy ánh mắt không dám tin của ta, Liên phi chợt che miệng cười duyên.- A... Hay là ngươi động lòng với hắn rồi? Dù gì các ngươi cũng từng có mười năm phu thê ân ái kia mà. Chậc chậc, khuôn mặt này so ra cũng đáng giá đấy… Hừ, Lí Trúc Lan, ta cảnh cáo ngươi. nếu ngươi dám phản bội, Kim Tàm Cổ sẽ xé nát nội tạng ngươi ngay lập tức!- Động lòng?Hoàng hậu cười lạnh, ngày càng lại gần Liên phi hơn.- Nếu ta mà động lòng thì cũng chẳng cần phí tâm bắt hắn về đây! Chẳng qua là ta không có thời gian hạ Đoạn Hồn mà thôi… Dù sao thì chút nữa còn phải thực hiện đại điển nhường ngôi, nếu tay chân hắn tàn phế cả thì quá khó coi. Đằng nào hắn chẳng phải chết… Lại nói chính ngươi, ngươi ngang nhiên xông vào tẩm cung của ta, đánh rắn động cỏ, ngươi có gánh nổi không?Liên phi nghiến răng đầy căm phẫn.- Hừ, giờ thì ngươi muốn nói sao chẳng được! Tẩm cung của ngươi? Ha ha, rất nhanh thôi, nơi này sẽ không còn là của ngươi nữa rồi! Đừng vọng tưởng lấy lòng Hiền Vương điện hạ là có thể đắc sủng như trước đây, vị trí này vốn phải là của ta!Hoàng Hậu bật cười.- Liên phi… Thật sự không biết ngươi là ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa! Vị trí của ngươi? Một đôi hài rách đã bị người dùng qua, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn cơ hội leo lên ngôi Hậu hay sao?- Tiện nhân, ngươi nói gì đó!Liên phi gào lên, rút từ trong người ra một thanh chuỷ thủ.- Tin hay không ta cắt lưỡi ngươi! Hiện tại không có ai, không ai có thể cứu ngươi được đâu!Nói rồi nàng ta lao về phía Hoàng Hậu với một vẻ mặt điên cuồng. Lưỡi dao lạnh lẽo nhắm thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của nàng.Nhưng trong tích tắc, dưới ống tay áo của Hoàng Hậu lóe lên một tia sáng sắc lạnh, chỉ chớp mắt, tia sáng đó đã xuyên thẳng qua cổ họng Liên Phi.Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm cả căn phòng.Ta hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.Vị Hoàng Hậu yểu điệu mềm mại lại có thể cắt cổ Liên phi vốn xuất thân từ thế gia giang hồ chỉ trong chớp mắt?Chuyện quái gì vậy!Liên Phi càng kinh hoàng hơn. Đôi mắt nàng ta trợn to, miệng há hốc nhưng không còn có thể thốt nên lời.- Ta nên biết ơn sự tự phụ và ngu ngốc của ngươi, Liên phi…Hoàng Hậu vẫn cười vô cùng dịu dàng.- Trực tiếp xông thẳng vào tẩm cung của ta… Ha ha, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi!Liên phi gục xuống, không còn thở nữa.×— QUẢNG CÁO —Hoàng Hậu buông tay ra để xác nàng ta nặng nề rơi xuống sàn.- Tư Vũ.Tư Vũ - nữ tỳ thiếp thân của Hoàng hậu đột nhiên vô thanh vô thức xuất hiện trong phòng, quỳ xuống bên chân nàng.- Có nô tỳ.- Đừng để lại bất cứ dấu vết gì.- Tuân lệnh.Ngay sau khi Tư Vũ lên tiếng, hai bóng đen đồng thời xuất hiện, nhẹ nhàng đem xác Liên phi đi và thuần thục dọn sạch toàn bộ vết máu dưới sàn.Căn phòng lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Hoàng Hậu quay lại, vẫn là nét mặt dịu dàng đó, bình thản đến mức đáng sợ, nàng thong thả trở về cạnh giường.Lần đầu tiên ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không hề hiểu chút gì về con người này.Nàng ta đáng sợ hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.Chưa bao giờ ta biết nàng ta lại có võ công, chưa bao giờ biết tỳ nữ của nàng cũng có võ công, càng chưa bao giờ biết đến những ám vệ kia của nàng ta!Nàng ta giấu mình quá sâu. Mà không, có lẽ chính ta mới là kẻ đánh giá bản thân mình quá cao, cao đến nỗi nhìn không rõ những người xung quanh mình nữa!Ngay cả Liên phi ta luôn cho rằng đơn thuần cũng lừa gạt được ta… Ta quá thất bại!Rơi vào kết cục này, đáng lắm!Ta buông xuôi đôi mắt và chấp nhận cái chết.Sau khi giết Liên phi, nhanh thôi, người tiếp theo sẽ là ta. Hoàng hậu chưa bao giờ nhân từ với những kẻ cản đường ả.Ta không hề muốn thừa nhận rằng trong tâm trí mình đang có thứ gì đó sụp đổ khiến ta cảm thấy cay đắng đến nỗi không