Hoàng Hậu đang trúng tà sao? Tại sao nàng ta hành động kì quái như vậy? Hơn mười năm quen biết, ta thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ nàng ta có thể nói nhiều như vậy!- Này, chàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy chứ! Ta đã nói rồi, mười năm che giấu đã khiến ta quá mệt mỏi rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, chàng hãy để cho ta tự tại một chút đi…Che giấu? Chẳng lẽ nói, đây mới chính là con người thật của Hoàng Hậu sao?Ha ha, không thể nào!Hoàng hậu giận dữ.- Chàng…! Ta nói cho chàng biết nhé, chỉ cần chàng chớp mắt thôi ta cũng biết chàng đang suy nghĩ điều gì đó! Không được cười nhạo ta!Thế giới này, đều điên rồi phải không!Nếu không phải tác dụng của Mê Hồn Hương khiến ta uể oải đến nỗi chẳng thể cử động nổi thì chắc chắn ta đã nhảy dựng lên rồi.Sự kì quái của Hoàng hậu còn đáng sợ hơn cả sự thật mà ta vừa mới phải chứng kiến nữa. Nó khiến ta càng cảm thấy mình không hề hiểu nàng ta một chút nào.Ta rất bất an.- Chàng… đừng nhăn nhó như vậy.Hoàng Hậu đặt một ngón tay lên mi tâm của ta và vuốt nhẹ.- Chàng nhăn nhó quá nhiều, nơi này đã xuất hiện một nếp nhăn rồi đây… Đừng lo lắng gì nữa cả, vì sau hôm nay tất cả đều kết thúc rồi, chàng sẽ không bao giờ phải nhăn nhó như vậy nữa.Từ khi đối mặt nhau tới giờ, Hoàng Hậu vẫn khiến cho ta không thể hiểu được mục đích của nàng ta. Vốn dĩ chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, sau khi xé rách da mặt rồi đáng lẽ nàng ta phải lộ rõ bản chất của mình ngay lập tức chứ.Giễu cợt, nhạo báng, khinh miệt… ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, vậy mà… vậy mà nàng ta lại chỉ cười và nhìn ta bằng ánh mắt trong trẻo xa lạ!×— QUẢNG CÁO —Thậm chí nếu như không phải đã đấu đá với nhau suốt hơn mười năm nay thì ta đã thực sự tin rằng nàng ta thiên chân thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần rồi!Những ngón tay tinh xảo của Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, nâng niu từng chút một, ánh mắt mê mẩn và lưu luyến dừng lại trên môi ta.- Chàng vẫn luôn như vậy, phiền não và nghi ngờ tất cả mọi thứ… Mệt mỏi lắm phải không?Ta không nói nên lời. Nước mắt Hoàng hậu lại nặng nề rơi xuống.- Ta, ta đã định rằng sẽ thuận theo kế hoạch và vô thanh vô tức biến mất rồi… Nhưng tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ! Đáng lẽ chàng không nên biết gì cả, đáng lẽ chàng chỉ nên tận hưởng cảm giác chiến thắng của mình mà thôi… Tại sao lại thành ra thế này chứ!Biết chuyện gì?Tim ta đột nhiên đập thình thịch.- Nhìn ta nè, phu quân, chàng không cần lo lắng nữa. Ta đã nói rồi mà, ta tuyệt đối sẽ không phản bội chàng đâu! Từ trước đến giờ, ta yêu chàng, luôn luôn yêu chàng, dù chàng không tin nhưng ta thật sự rất yêu chàng, yêu đến nỗi cho dù có phải hóa thành quỷ dữ, ta cũng không còn sợ hãi nữa!Ta sửng sốt.Hoàng hậu gọi ta là phu quân?Không, không có một Hoàng hậu nào gọi Hoàng đế là phu quân cả, dù thực chất quan hệ của chúng ta chính là như vậy.Hơn nữa, nàng ta nói yêu ta?Trước đây ta chưa bao giờ tin vào lời nói đó, nhưng giờ phút này, có thứ gì đó buộc phải tin nó, vì ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta đã không còn như bình thường nữa rồi.Đó là ánh mắt của một kẻ điên.×— QUẢNG CÁO —- Ha ha… Chàng đang cảm thấy ta đã điên rồi đúng không? Đúng vậy, ta vốn đã phát