Sau khi về công ty, sắc mặt Hình Tuế Kiến vẫn khó coi như cũ. Kiều Duy Đóa thật sự sẽ không sinh được sao? Rốt cuộc cô ấy từng gặp phải chuyện gì? Nghi hoặc này ép đến mức khiến hắn khó thở. Cầm lấy ống nghe, hắn muốn gọi ột người quen. Người này cũng thật lợi hại, mở được một công ty điều tra, chuyên điều tra chuyện riêng tư, chỉ cần là chuyện đã xảy ra, cho dù đã trôi qua lâu lắm rồi cũng bị mò ra, nhưng vừa bấm được gần một nửa dãy số, động tác của hắn dừng lại. Hắn đột nhiên không xác định được bản thân thực sự có muốn điều tra hay không. Từ từ hạ ống nghe xuống, sắc mặt của hắn nghiêm túc. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Tôi là Hình Tuế Kiến." Hắn tiếp điện thoại.
Nhưng thật kỳ quái, đầu ống nghe bên kia không có tí tiếng động nào. Hắn chuẩn bị cúp điện thoại.
"Ta...là cha của con..." Tống Khải Nguyên lúng túng nói.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói bên kia,vốn dĩ cũng không quá quen thuộc với giọng nói này, đôi môi mỏng của Hình Tuế Kiến lạnh lẽo nhếch lên.
"Tôi là đứa con hoang chui ra từ tảng đá, không có cha." Mười ba năm trước đây là đáp án của hắn, mười ba năm sau, đáp án của hắn lại càng không thay đổi.
"Chúng ta đã xét nghiệm DNA ..." Làm sao có thể không phải là cha con chứ? Đối mặt với sự lạnh lùng của hắn, Tống Khải Nguyên thật sự ngượng ngùng.
Mười ba năm trước, ông ta