Buổi sáng Ôn Tâm đi tìm Tư Nguyên. Gần đây, cha mẹ hai nhà đều đang chuẩn bị cho hôn sự của bọn họ, bận rộn đến mức rối tinh rối mù, nhưng kỳ quái là Ôn Tâm lại cảm thấy lo lắng đới với chuyện hôn sự này. Chọn kẹo cưới, anh không xuất hiện, chọn nhẫn kim cương cũng là do chị gái anh mang cô ta đi chọn, bởi vì chị gái anh nói ánh mắt của cô ta tương đối tốt, chọn thiệp cưới, tiếp đãi tiệc rượu, lễ phục đính hôn, thảo luận chi tiết hôn lễ, tất cả mọi thứ anh đều không tham gia, .
Trong hai tháng qua lại, cô ta cũng hiểu Tư Nguyên là người đàn ông dịu dàng lịch sự, đáng giá để cô ta gửi gắm cả đời, hiện tại vì sao chỉ còn một bước nữa sẽ vào cửa, anh lại hoảng sợ như vậy? Ôn Tâm mờ mịt không hiểu. Hôn ước này cứ như vậy mà tiếp tục sao? Ôn Tâm cảm thấy bản thân phải tự đi tìm điểm mấu chốt, nhưng nhất thời cô ta không tìm thấy chút manh mối nào.
Không hiểu sao, hình ảnh ngày đó ăn buffet, Kiều Duy Đóa đường đột rời đi trước nhảy lên trong đầu cô ta, còn có một ngày ở cửa nhà gặp được Kiều Duy Đóa đang cùng một người đàn ông đẹp trai ôm nhau, ánh mắt Tư Nguyên mờ mịt mà tĩnh mịch.
Tính cách cô ta đơn thuần mà cởi mở, bên người cũng có một số người bạn nam, cho nên lúc mới bắt đầu cô ta cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Tuy nhiên sau khi Tiểu Lộng nằm viện, biểu hiện của Tư Nguyên khiến cho cô ta cảm thấy anh quả thực quan tâm quá mức. Thời giản rảnh rỗi sau khi tan tầm, anh không có tâm trạng hẹn hò, mà chịu khó lên mạng tìm tư liệu và phương án điều trị, anh đến trường học thu âm, thu lại nhưng tiếng nói lanh lảnh trong lớp Tiểu Lộng, anh tìm những bạn học có quan hệ tương đối tốt với Tiểu Lộng bảo chúng cổ vũ cô bé, thậm chí khi đọc báo anh thấy ở Trịnh Châu có một người thực vật, châm cứu trung y thành công tỉnh lại, vì thế sử dụng kì nghỉ cuối tuần, anh bay một chuyến đến Trịnh Châu.
Tất cả những điều này Kiều Duy Đóa đều không biết, anh đều lặng yên tiến hành, mà tất cả những điều này dừng ở trong mắt Ôn Tâm, lại dần dần biến thành bất công. Bọn họ thật sự là bạn bè sao? Giữa bọn họ thật sự chỉ đơn thuần là tình bạn sao? Ôn Tâm bắt đầu hoài nghi. Ôn Tâm lãng mạn học theo nữ chính trong phim truyền hình, khẽ gõ cửa phòng anh, khi bóng dáng dịu dàng kia ra mở cửa, cô ta ra vẻ nghịch ngợm, "Nếu hôm nay là ngày tận thế, vậy người anh muốn gặp nhất là ai, câu cuối cùng anh muốn nói là gì?"
Nhưng anh cũng không thuận theo giống như nam chính trong phim truyền hình nói, "Nếu hôm nay là ngày tận thế, người anh muốn gặp nhất là em, muốn nói câu cuối cùng là anh yêu em." Đầu tiên anh chỉ ngạc nhiên, sau đó là trầm mặc. Một loại trầm mặc tràn đầy tâm sự. Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn cô ta tràn ngập phức tạp, thậm chí có chút áy náy.
"Ôn Tâm, anh muốn hủy bỏ đính hôn." Cuối cùng, anh dùng giọng điệu có lỗi nói.
Bởi vì nếu quả thật có ngày tận thế, người anh muốn gặp nhất không phải là cô ta. Bởi vì nếu quả thật có ngày tận thế, anh nghĩ mình sẽ trung thực với tình cảm của bản thân, dũng cảm nói ra ba chữ với người kia.
Trái tim Ôn Tâm dần dần lạnh lẽo.
"Vì sao?" Tất cả tươi cười ngọt ngào của cô ta đều trở nên cứng đờ.
"Bởi vì... anh đột nhiên không xác định được, đây có phải là cuộc sống anh muốn hay không, còn anh có thể thực sự mang lại hạnh phúc cho em hay không..." Vẻ mặt anh có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn về nơi rất xa.
Vào khoảnh khắc đó, Ôn Tâm đột nhiên không xác định được cô ta đứng trước mặt anh, nhưng anh thực sự có nhận ra sự tồn tại của cô ta hay không?
...
"Vào đi, nói cho cô ta biết, giữa đàn ông và phụ nữ vĩnh viễn không có tình bạn thuần khiết, bảo với cô ta hãy cư xử đúng như một người bạn!"
Chị họ thúc giục, Ôn Tâm vẫn đứng ở cửa phòng bệnh chần chừ không di chuyển, "Chị họ, em có nên vào hay không." Chuyện cãi nhau là thực, nhưng cô cũng chỉ là dựa vào cảm giác, cũng không có chứng cớ là do Kiều Duy Đóa phá hủy hôn lễ của cô ta.
"Kẹo cưới đều đã mua, thiếp cưới đã in ấn, không đính hôn thì còn ra thể thống gì nữa? Em cứ như vậy nhận thua sao?"
Câu hỏi của chị họ khiến Ôn Tâm uể oải gục đầu xuống.
"Vậy để chị vào trước!" Cứ coi như là Ôn Tâm nhận thua, còn cô ta thì không!
Ôn Ngọc đứng ở trước mặt Duy Đóa, bởi vì cô ta phải cảnh cáo Kiều Duy Đóa, không những phải giữ khoảng cách với em rể họ của cô ta, mà càng phải cách xa A Kiến một chút!
"Cô Kiều, chúng ta có thể nói chuyện không?" Cô ta cố gắng khiến cho giọng điệu nghe qua thật khách khí.
"Tôi không thể rời lâu khỏi phòng bệnh." Cô ta tìm đến cô có chuyện gì? Chẳng lẽ là…
Nguyệt Nguyệt từng giới thiệu Trần Ôn Ngọc là vợ của ông chủ công ty hoạt động tín dụng.
Suy nghĩ xong, Duy Đóa cũng