Hai người mỗi người một tô mì, không biết vì sao hôm nay tô mì lại rất ít thịt bò.
“Bây giờ dân buôn bán càng ngày càng gian manh.” Tư Nguyên cười cười, gắp hết mớ thịt bò nạm trong tô của mình bỏ qua cho cô.
Duy Đóa cũng mỉm cười rồi gắp phân nửa tô mì của mình qua cho anh. Cô ăn rất ít, một tô mì chỉ làm anh no khoảng bảy phần, nếu không chia ra mà bỏ mứa thì rất lãng phí.
Suốt nhiều năm qua, hai người đã luyện thành thói quen tự nhiên. Họ không hề phát hiện, cách san sẻ thức ăn đó lọt vào mắt của nam thanh niên ở trong quầy thu ngân và Hình Tuế Kiến đứng ngoài cửa sổ lại thân thiết biết nhường nào.
Ánh mắt của Hình Tuế Kiến càng lúc càng chìm nặng.
Hai người ở bên trong hoàn toàn không có cảm giác gì, bọn họ vẫn yên lặng ăn mì. Lát sau, Tư Nguyên phá tan sự im lặng trước, “Tối qua em tìm anh có việc gì?”
“Sao ạ?” Duy Đóa sửng sốt.
“Khuya hôm qua, chính xác là rạng sáng hôm nay.” Anh nhắc cô, “Em muốn nói chuyện với anh trong QQ, anh chờ hoài nhưng không thấy, khi anh gõ tin cho em thì em logout rồi.”
Duy Đóa sợ run, tối qua cô quả thực muốn nói chuyện với anh, nhưng sau đó không biết mở miệng ra sao nên đã logout. Sáng giờ cô chưa có cơ hội để mở máy tính, dĩ nhiên không biết anh tìm cô. Nhưng vấn đề này không phải trọng tâm, mà trọng tâm là…
“Sao anh biết em tìm anh?” Cô thật kinh ngạc.
“Khi em muốn gõ tin gởi cho ai đó trong QQ, khung đối thoại sẽ hiện ra trạng thái đang gõ của đối phương.” [1] Anh giải thích với cô.
[1] Giống yahoo đó các bạn, khi chúng ta muốn gõ tin thì nếu bên kia mở khung chat của mình, nó sẽ hiện ra trạng thái VD: Cún’s mom is typinh... Chắc chú thích này là thừa, nhưng phòng hờ các bạn ko hiểu ý mình. (*_*)
Điều này đúng, nhưng…
“Vậy anh mở khung đối thoại với em làm chi?” Cô nghi hoặc.
Tư Nguyên nhất thời im bặt, một hai phút sau anh mới nói: “Không, vừa khéo anh cũng muốn tìm em nói chuyện.” Trên thực tế, từ ngày ‘xa nhau’ tới giờ, dù đang ôn bài tập anh vẫn luôn có thói quen mở khung đối thoại, thường xuyên quét mắt nhìn nó vài lần, hi vọng ngày nào đó sẽ thấy cô ‘gõ cửa’.
Duy Đóa dường như đã hiểu nhưng vẫn ngờ ngợ, “Sao anh không trực tiếp tìm em?” Vì sao nhớ cô mà không chủ động gọi điện thoại?
“Mấy lần trước gọi điện cho em, em đều nói mình bận nhiều việc.” Tư Nguyên cười buồn, nói bâng quơ vài câu rồi vùi đầu tiếp tục ăn mì.
Da mặt anh rất mỏng, một lần cự tuyệt, hai lần lại cự tuyệt, anh cũng không biết phải làm sao.
Duy Đóa không thể nào biện hộ cho bản thân mình, vì cô quả thực có nói thế.
“Vậy sau đó thì sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Thực ra cô chỉ ‘giận dỗi’ vài ngày thôi, cô cũng rất muốn gặp anh.
“Sau đó…” Anh ngập ngừng, “Anh cũng bề bộn công việc…”
Bận rộn? Đúng thế, ai cũng bề bộn công việc.
Cô lập tức nghĩ đến lý do anh bận rộn, “Đúng, chúng ta ai cũng bận bịu nhiều việc, càng ngày sẽ càng bận bịu hơn. Bởi vì, mai này chúng ta đều có con đường riêng cho cuộc sống của mình! Có lẽ, chúng ta đừng tốn nhiều thời gian với nhau, giảm gặp mặt là cách tương đối trực tiếp nhất.” Giọng cô nghe thản nhiên, thậm chí là nhẹ nhàng.
Tư Nguyên nhìn cô chăm chú. Cô lại muốn hờ hững với anh, cố gắng như vậy, tận lực như vậy, khiến người ta phải đau lòng. Hóa ra, trù tính chuẩn bị kết hôn của anh thực sự đã gây khó xử cho cô.
Im lặng hồi lâu sau, anh hỏi: “Giảm bớt gặp mặt, thậm chí không làm bạn nữa, em cảm thấy đó là cách tốt nhất cho tương lai của chúng ta?” Thực ra, thâm tâm anh luôn khát vọng tiến xa hơn một bước so với trước.
“Có lẽ vậy.” Duy Đóa cúi đầu.
Ban nãy bầu không khí còn rất thoải mái, chẳng biết vì sao bây giờ lại biến thành nặng nề.
Tư Nguyên thở dài, sẽ không gặp nhau nữa sao? Có lẽ cô sẽ không, nhưng anh thì sẽ.
“Em hiểu lầm rồi, anh bận rộn vì…” Nói tới đó, bỗng dưng anh không biết nên mở miệng thế