Cô ngước mắt lên đầy ngờ vực, hỏi thật khẽ: “Em đang yêu à?”
Chuyện yêu đương là việc đáng vui mừng và hạnh phúc, vì sao nghe giọng cô lại buốt giá đến vậy?
“Đúng thế, em đang yêu.” Tư Nguyên cũng trả lời rất nhẹ, vô cùng nhẹ.
“Ha ha, sao có thể chứ?” Kiều Duy Đóa bật cười.
Tư Nguyên nhìn cô chăm chú, cô không phát hiện ra sao? Nụ cười của cô thật gượng ép, thật hoảng loạn.
“Em đã từng nghe ca khúc cũ này chưa? Bài ‘hội chứng tình yêu’ [1] của Hoàng Thư Tuấn.”
“Xưa giờ em không nghe nhạc, em không có hứng thú với mấy dòng nhạc lộn xộn này.” Cô vội vàng đáp.
[1] Nguyên tác: Luyến ái chứng hậu quần (恋爱症候群) các bạn tham khảo bài hát ở link này. https:// .youtube /watch?v=1lgOff9-SWM
Tuy nhiên, anh khe khẽ hát:
Về nguyên nhân phát sinh hội chứng tình yêu.
Đến nay vẫn cứ là điều bí ẩn nhất.
Bất kể giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, cân nặng, bằng cấp, diện mạo và nhóm máu…
Không có ai có thể miễn dịch.
…
Đây rõ ràng là một ca khúc có tiết tấu nhanh nhưng anh biến đổi giai điệu của nó thành thật chậm, làm người ta vừa khóc vừa cười trong tình yêu và ngay sau niềm vui đó là tâm trạng buồn man mác.
Cuối cùng tình yêu là đám mây không nắm được.
Nhưng anh muốn nói với em.
Trong những năm tháng anh cô đơn.
“Đủ rồi.” Rốt cuộc là anh muốn nhắc nhở cô điều gì?
Tư Nguyên hệt như không nghe thấy lời cô, vẫn dựa lưng vào thành ghế nhẹ nhàng ngâm nga:
Sự dịu dàng của em giải thoát nỗi cô tịch trong anh.
Mang cho anh một niềm vui to lớn.
Làm linh hồn anh rung động.
Rốt cuộc cô tức giận cắt ngang lời anh, khiến anh không thể tiếp tục hát được nữa.
Tư Nguyên nhàn nhạt nói: “Bài hát này dành cho kẻ ngốc kiêu ngạo lại thẹn thùng, thông minh nhưng đau thương.” Cô kể đủ loại bệnh trạng, đều phù hợp với hội chứng tình yêu, mà cô chính là kẻ lạc đường vẫy vùng ngốc nghếch. Còn anh, cuối cùng vẫn vô duyên để hát trọn vẹn một bài.
“Ngay cả bản thân em cũng không biết cảm giác hiện giờ của mình là gì, làm sao anh có thể nhìn thông suốt được?” Phản ứng của Duy Đóa rất dữ dội, cãi lại rất gay gắt.
“Cảm giác tình yêu là một loại trực giác, một sự phán đoán, người khác có thể dễ dàng nhận thấy màu hồng đó.” Thực ra, tại sao anh biết ư? Vì anh đang kẹt trong hội chứng tình yêu mà không thoát ra được.
“Vậy tại sao em không thấy anh có thứ sắc màu đó?” Duy Đóa lập tức phản bác.
Anh sắp đính hôn, hẳn phải là màu hồng càng thêm lung linh, đúng không?
Anh im lặng, lâu thật lâu sau anh mới trả lời một câu, “Vì anh không phải đang yêu.” Thế giới tình cảm của anh luôn trắng xóa, anh đã từng vừa khát vọng vừa sợ hãi người kia tới chiếm giữ.
Duy Đóa vùi mặt vào lòng bàn tay, cô có cảm giác thật mệt mỏi. Đúng vậy, sao cô lại quên mất, Tư Nguyên chỉ tìm một người thích hợp.
“Cứu, cứu em với…” Cô không muốn yêu đương với Hình Tuế Kiến, cái cảm giác chệch đường ray này quá đáng sợ.
“Em nói gì?” Giọng cô rất nhẹ, dường như chỉ nghèn nghẹn trong cổ họng khiến Tư Nguyên nghe không rõ.
“Không, không có gì cả…” Duy Đóa bụm mặt, lắc đầu thật mạnh.
“Đóa à, anh không biết phải nói gì… Có thể giữa hai người đã từng có vài va chạm, nhưng nếu hai người nghiêm túc thì đôi khi em đừng quá bướng bỉnh; đừng quá chú ý đến tôn nghiệm; đừng xem nhẹ âm thanh chân thực từ đáy lòng; đừng…” Thực ra đầu óc anh cũng rối bời và đau đớn tê dại, “Nếu em thật sự thích anh ta, vậy thì đừng… phí hoài thời gian, có một số người, một số việc, một khi lỡ mất chính là cả đời nuối tiếc…”
“Anh đừng nói nữa!” Cô bịt lỗ tai, từ chối nghe tiếp.
Cô không thể yêu thích Hình Tuế Kiến!
“Nếu mọi suy đoán của anh đều sai… hoặc anh ta không phù hợp với em… Vậy thì đến với anh đi…” Anh nhìn cô chăm chú và nắm lấy tay cô, sắc mặt đượm buồn: “Em hãy nhớ kĩ, anh… mãi mãi là bạn của em…”
…
Trên đường đi bộ từ tiệm mì về công ty, tâm trạng của Kiều Duy Đóa rất tệ. Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều thứ.
Thời còn đi học, cô thật sự rất ghét Hình Tuế Kiến, nhưng tại sao chứ? Thực ra, có nhiều nam sinh còn xấu xa hơn Hình Tuế Kiến. Cô từng chứng kiến Thiện Tiểu Phi ngồi ghế đầu tiên ở dãy bàn thứ ba cố ý sờ ngực Hứa Diễm trong giờ học, lần nào Hứa Diễm cũng muốn khóc nhưng chỉ hèn nhát giận đỏ mặt mà không dám nói lời nào.
Cô đi báo với giáo viên chủ nhiệm, kết quả khi giáo viên chủ nhiệm đặt câu hỏi thì Hứa Diễm thề thốt phủ nhận. Thậm chí còn buộc tội