Họa Mục

Chương 100


trước sau

Con mèo vờn mãi không bắt được bướm, bực dọc gừ gừ cào mái ngói rồi lắc mông vòng qua góc tường, nhảy vào sân sau.

Rắn trắng quấn quanh cành cây lê thiêm thiếp.

Hoa lê thơ thẩn rơi trên mũi kiếm xám trắng, hôm nay Mạc Tử Liên chọn áo tiệp màu với hoa lê thêu mai đỏ, tóc cột cao gờn gợn bồng bềnh, toàn thân thanh thoát chỉ với một đôi khuyên tai. Ngải điệp xanh, đỏ, tím vui thích dập dìu đập cánh quanh y đuổi theo mũi kiếm Diễm Dương.

"Mèng ơi, hoa và bướm, cốc chủ của chúng ta ngày càng giống yêu tinh." Tam, Tứ, Ngũ, Lục đè đầu nhau để ngóng nhìn cốc chủ luyện kiếm. Ánh trăng bàng bạc hòa với vầng đèn lồng ửng hồng dát lên vạt áo và mỹ mạo lung linh, kiếm khí cuốn cánh hoa, bốn thanh niên đều bị hớp hồn.

Mạc Tử Liên cầm kiếm tuyệt đối không tiêu sái và khí phách bằng ca ca mình mà toát lên một ý vị rất riêng. Nếu Quân Huyền vũ động kiếm tựa như tiên hạc dang cánh đâm thủng trời cao, làm người ta phải mở to mắt, vỗ đùi khen không dứt thì Mạc Tử Liên chính là một con bướm đêm mỹ lệ tìm vui trong hoa, mê hoặc tâm linh kẻ khác say sưa dõi theo đến quên đường về.

Trước đây vì vấn đề cơ thể nên y được Cốc dạy dỗ theo kiểu 'có tay sai thì chỉ việc ngồi yên sai chúng đi làm', bởi vậy trong giao đấu thực tế, y khá kém - gặp đối thủ dày dặn kinh nghiệm là lộ rõ nhược điểm ngay. Tuy y có mắt quan sát rất tốt nhưng Huyền ca ca chính là tiêu biểu của người không cần dùng mắt trong chiến đấu, bằng cớ này vạch ra cách biệt thực lực giữa y và ca ca.

Mộ Chỉ nói đúng, bỏ qua các loại ám thuật, võ công của y yếu kém hẳn. Y là người thực dụng, dĩ nhiên sẽ chẳng vì mấy thứ 'võ học chân chính' mà bỏ ám thuật nhưng... ví như lúc gặp trận pháp dưới vực Bát Khổ, tại đó ám thuật hoàn toàn vô dụng, ca ca đưa thân che chở cho y nên bị thương nặng. Y muốn mình mạnh mẽ hơn nữa, ngày càng nghiêm túc tự xem xét bản thân và nỗ lực tập luyện.

Tiểu bảo bối đã thầm đặt ra một mục tiêu: đó chính là chiến thắng một trong ba phần thưởng cao nhất làm quà tặng ca ca của bảo bối! Quyết tâm phấn đấu!

Đến Mạc Bát cũng có thể nhìn thấy cặp tai dài mềm mại của cốc chủ đang dựng thẳng, cô kính cẩn gọi một tiếng rồi đưa khăn mềm cho y lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Mạc Nhị bước vào hành lễ, thấp giọng thưa gửi các việc cần thiết trong khi Bát vòng ra sau thấm mồ hôi ở gáy, lưng và chải đuôi tóc cho y.

Mạc Tử Liên híp mắt hưởng thụ kỹ năng xoa bóp của Mạc Bát, lắng nghe Nhị tỉ mỉ kể lại quá trình Thập Tam đóng giả làm 'thiếu niên dị tộc đáng thương được anh hùng cứu' để tiếp cận, rồi câu Tiết độ sứ Ôn Gia Hữu lên giường, thành công làm tân sủng của gã. Y bật cười rộ, đàn ông đang ở cái tuổi phong độ mà bị khinh thường thân phận như gã Ôn này đúng là dễ nịnh nọt, càng ngây thơ ngoan ngoãn thì gã càng thích, Tiểu Tam Nhi thật không phụ lòng y cố tình dụ dỗ nhử mồi gã ta mà.

"Bên phía Cửu vẫn mất tin tức sao?" Mạc Tử Liên nhíu mày vê môi.

"Thưa đúng vậy. Từ sau khi Thương Vũ vương gặp ám sát, thông tin trong ngoài vương phủ cũng bị phong tỏa nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể nghe ngóng sâu hơn."

"Thương Vũ vương phi cũng còn đang bị cấm túc?"

"Vâng."

Thương Vũ vương gặp ám sát cùng lúc với Thương Vũ vương phi bị cấm túc... Ôn thần Ô Khê lại gây chuyện gì nữa đây? Mạc Tử Liên buồn bực cắn móng tay, biết trước nó sẽ thiếu an phận như vậy thì y đã gọi Mạc Cửu quay về ngay sau hôn lễ, phủi tay nói: "Kêu Thập Nhất đi tìm Cửu về Cốc, chuyện của Thánh tử đều vứt hết cho Quốc sư. Phía Thập Tam thì..." Giọng y dịu xuống, "đem cho hắn mấy lọ thuốc của Đại hộ pháp đi."

"Vâng."

Tứ nghe vậy thì bĩu môi: "Cốc chủ lúc nào cũng cho Tam Nhi những thuốc tốt nhất cả, tại hắn mà Đại hộ pháp cứ nhăn nhó bảo cốc chủ quá chiều chúng ta. Cốc chủ rõ ràng chỉ sủng mỗi Tam Nhi."

Tam 'lớn' ngoáy tai hỏi: "Ngươi ghen tị à?"

"Ghen tị gì, Tam Nhi dù nhỏ tuổi nhưng là kẻ gan dạ nhất, muốn ghen tị với hắn thì dám mà làm được việc của hắn trước đã."

"Ừ, nói hay." Mạc Tử Liên gật gù: "Vậy Tứ sẽ đi bôi thuốc cho Thập Tam nhé?"

Tứ lóng ngóng trợn mắt: bôi, bôi thuốc cho Thập Tam á? Nếu đối phương là ai khác sẽ nghe rất bình thường nhưng với Thập Tam thì bất kỳ hành vi đụng chạm cơ thể nào cũng không bình thường.

Mạc Tam lanh lợi chộp móng vuốt lên lưng Tứ, cười hì hì: "Này thì oán cốc chủ chưa đủ sủng mình, bây giờ mỡ dâng lên tận miệng mèo đấy nhé, ngươi mà nhịn được thì không phải đàn ông." Ai mà chẳng biết Thập Tam vừa hư hỏng vừa biếи ŧɦái, hắn đã nhận lệnh chơi đùa ai thì... chậc, chậc, chậc, chậc.

"Ai da da," Cốc chủ cũng tung hứng theo, "xem ra có người càng ngày càng hiểu ta, chốc nữa Bát cũng múc cho hắn một chén chè đi nhé."

Tam liền cười tỏa nắng trước hai hàng lệ 'đau ở trong tim' của Tứ. Ngũ và Lục nhìn nhau: ủa rồi bây giờ ảnh vệ chúng ta cũng cần đi tranh sủng sao? Nhị có chút bực mình lườm tóe lửa bốn gã phải rụt cổ rồi tiếp tục báo cáo.

"Đẹp lắm, rất hợp ý ta." Mạc Tử Liên cong mắt nhận lấy chén chè từ tay Bát lắc nhè nhẹ, nói một câu không rõ là khen màu nước chè hay sự sắp đặt của Nhị, ngữ điệu hàm ý cười cảm khái: "Tống Ỷ La này thật manh động, vừa được thả ra là lập tức nhắm vào tiểu thư con quan Tổng đốc, ắt hẳn âm mưu gây xích mích nội bộ để chúng tự vạch áo cho người xem lưng. Thôi, thôi, việc của chính đạo để chính đạo liệu giải quyết, bản tọa xúc tiến tí xíu thế là đủ rồi, từ giờ chỉ ở ngoài xem kịch được vén màn."

"Còn một việc nữa thưa cốc chủ, gần đây Tả hộ pháp không được ổn."

"Hửm?" Mạc Tử Liên nhướng mi chỉ chỉ vào đầu mình.

Nhị lắc đầu: "Thần trí của Tả hộ pháp vẫn bình thường nhưng cơ thể lại cứ khó chịu, Đại hộ pháp cũng không khám ra bệnh trạng gì."

"Ừ, ta đã biết."

Bát đón lấy chén chè rỗng rồi cùng với Nhị cáo lui.

Mạc Tử Liên xoa nhẹ chuông mẫu cổ trong ngực áo: A Dao không khỏe mà lại chẳng khám ra bệnh tức là bị cổ Đồng Tâm ảnh hưởng từ Y Nhã. Y Nhã quả thực xảo quyệt vô cùng khi hạ cổ Đồng Tâm để trói buộc sinh mạng và tâm linh của A Dao với mình, làm y chẳng thể thẳng tay gϊếŧ ả mà cũng không đặng đánh ả bị thương. Thế nên chỉ còn mỗi Cổ Tâm Độc là có thể khống chế cô ả.

Bàn tay y áp sát vào ngực trái, bờ môi mấp máy không phát ra thanh âm: mạn đà la và mạn châu sa chẳng thể mọc ở cùng nơi à...

Một làn gió thoảng cuốn hoa lê vấn vít tà áo y, y quyết định đánh thêm một lần kiếm bộ và dợt qua roi pháp nữa rồi nghỉ. Trước đây y luyện dùng roi cũng vì cổ tay bị tổn thương, hiện tại có thể cầm kiếm là điều làm y hoan hỉ khó tả xiết, cảm giác ấy cứ như y ngày càng chạm vào sâu tâm linh ca ca tới khi ranh giới giữa hai con người bị xóa nhòa để đạt đến mức hòa thành một thể máu thịt.

Bát lần nữa lau khô mồ hôi cho y, Mạc Tử Liên về phòng, rón rén bước đi vì ca ca vẫn đang nhập định. Mỗi lần Quân Huyền nhập định có thể duy trì tới tận nửa ngày không động đậy - nói là hóa thành tượng đá thực chẳng ngoa, hắn ngồi thẳng trên giường như non sơn, hơi thở được cầm giữ khẽ đến mức y phải hoài nghi thính giác của mình, thậm chí khó cầm lòng bèn thử kiểm tra dưới mũi ca ca.

"Làm gì đấy?" Quân Huyền vẫn nhắm mắt, đã mấy canh giờ không uống nước nên giọng vừa trầm vừa khàn, ấm như thì thầm vào tai y.

Mạc Tử Liên tê dại cả gáy, an tâm bỏ tay xuống: "Không có gì hết ạ."

Quân Huyền chậm chạp mở mắt, đập vào tầm nhìn là khuôn ngực lộ liễu sau vạt áo trễ nải của y. Y đang cởi đồ dở dang, vạt áo xốc khỏi thắt lưng, xương hông và hai rãnh tam giác ngây thơ đưa ra trước mặt hắn.

Mạc Tử Liên nhận ra ánh mắt hắn 'ở dưới', e thẹn giở giọng trách: "Ca ca hư quá."

Quân Huyền bất động nhìn y, bình thản đáp: "Chỗ hư hỏng của đệ cứ đập vào mắt ta."

"Nó nhớ ca ca đấy." Bị nhìn chằm chằm như vậy, y càng nóng cả người, không nhịn được vươn tay gác lên vai hắn, cúi đầu gặm bờ môi kia.

Quân Huyền nhấm nháp cái lưỡi trong miệng, chợt xốc nách y, duỗi chân quấn quanh hông y đồng thời ngả lưng, lôi tình nhân lên giường. Mạc Tử Liên hôn cho hả hờn dỗi vì sức nóng bị khơi lên dưới bụng, vốn định lườm mà lại thấy ca ca dưới bóng mình liếm khóe môi ẩm ướt, với tay lên đầu rút trâm vấn tóc ra, mỉm cười: "Lâu rồi chẳng song tu nhỉ?"

"Dạ, dạ, dạ!" Y hưng phấn tới đỏ mặt nhào đến, nào còn biết giận gì nữa.

.

"Chà bảo bối, điểm của đệ tốt hơn ta nghĩ nhiều đấy." Kết thúc vòng đấu đơn, mỗi người được phát phiếu tổng điểm, Quân Huyền nhướng mày xem phiếu của Liên Nhi nhà mình, mi gian luôn lạnh lùng cũng lộ nét cười: "Giỏi lắm."

Mạc Tử Liên hớn hở đến mức cái đuôi bông cũng mọc ra.

Quân Huyền vuốt cằm: "Với thực lực này thì về sau có gặp gã khốn nào, đệ hoàn toàn đủ sức để đánh gục hắn, không cần phải sử dụng Nhiếp Hồn thuật, nếu đánh chẳng lại thì gọi ta đến đánh cùng."

"Ôi ca ca của ta." Y bật cười ôm tay hắn: "Huynh nghiêm túc đấy à?"

"Liệu mà giữ kỹ cặp mắt của đệ, liếc nhìn lung tung nữa xem ta có xử đệ không." Hắn rút tay ra ký ký trán y.

Mạc Tử Liên choàng tay qua cổ ca ca mình, gục vào bả vai hắn cười rộ. Trong lòng Quân Huyền như có dòng tuyết xuân tan chảy, bề ngoài thì bất đắc dĩ lắc đầu xách theo yêu tinh cười này đi đăng ký đấu đội. Người khác muốn chỉ trỏ, nói chê gì thì nói, hắn và y đều mắt điếc tai ngơ, phất tay đánh tan hết mọi phiền toái là xong.

"Hay! Hay thật đấy!" Mộ Chỉ vỗ tay, hai mắt sáng rực chăm

chăm nhìn lên Lôi đài, bảo: "Mặc đệ có thấy chiêu vừa rồi không? Quân đại ca thực sự chẳng cần nhìn mà cũng biết Liên đại ca đang ở đâu! Ái chà chà, đường kiếm đó đẹp thật đấy! Khéo quá, khéo quá! Phía bên kia cũng thật không thường, phá chiêu của Liên đại ca rồi - ối?"

Quân Tiêu Mặc đang đấm bóp vai cho Dược lão cũng ngạc nhiên tròn mắt trầm trồ - chỉ thấy Quân Huyền đang bị vây chặt chẽ giữa hai đối thủ trên Lôi đài bất ngờ ném Trường Dạ về phía Mạc Tử Liên, chớp nhoáng xoay lưng lại dùng bao kiếm cản phá chiêu thức của kẻ phía sau. Mạc Tử Liên nhếch môi giật dây roi đã cố tình đánh rơi móc vào chân người trước mắt, vung má kiếm đè vào cổ gã.

Thùng! "Ngừng chiến! Đội Quân, Liên thắng! Rất đẹp!"

Mộ Chỉ nhảy cẫng lên. Quân Tiêu Mặc cũng cao hứng, đồng thời vẫn còn kinh ngạc sờ soạng bao kiếm của mình, đôi mày ngây ngô chau lại: làm thế nào Quân đại ca rút ra kịp lúc? Chốc nữa nhất định phải đi hỏi!

"Bên kia cũng có nghiên cứu về cách đánh của Quân, Liên, ỷ vào việc Quân Huyền chẳng thể nhìn thấy mà cho rằng Mạc Tử Liên chính là người chỉ đạo nên định tách hai người họ ra để hạ gục Quân trước, ai ngờ Quân Huyền mới là người chỉ đạo." Lý Thương Lan vân vê cằm, thưởng thức cảm khái: "Ai ai, nhìn bọn họ ăn ý như vậy ta lại nhớ về hồi xưa với sư huynh. Hồi đó chúng ta có thua gì hai người kia đâu, tuổi trẻ vô ưu khí thịnh, muốn quậy thế nào thì quậy, thật nhớ."

Thu Nhậm đang ngủ ngày mùa xuân, chẳng rõ có nghe hắn nói hay không.

"Phạm luật! Phạm luật rồi!" Bỗng dưng bên kia la lên.

"Hửm?" Lý Thương Lan rướn tới nhìn cho rõ. Đối thủ của Quân, Liên là một cặp anh em họ Thạch, Thạch anh là người báo lỗi, đang quỳ gối ôm em trai ngồi bệt trên đài. Trọng tài giơ tay tiến lên xem Thạch em, chỉ thấy má giày bị vật sắc nhọn rạch sâu vào đến bàn chân, máu chảy đầm đìa. Thấy vậy, ánh mắt tất cả mọi người đã xem kỹ trận đấu đều đổ dồn vào Mạc Tử Liên - chính xác là roi da có đầu móc của y.

Mạc Tử Liên rút roi ra, lật trái lật phải, lắc lắc lưỡi đao nói: "Nó không dính máu."

Thạch anh xót em, to tiếng: "Ai biết ngươi có lén lau sạch nó ngay sau khi đấu không! Tất cả chúng ta đều thấy rõ ngươi kéo roi ngáng chân em ta!"

Mạc Tử Liên nhíu mày đảo tròn mắt gõ trán rồi ra vẻ khó hiểu hỏi lại: "Ta làm ngáng chân em ngươi thì sao?"

Thạch anh nổi giận: "Ngươi, ngươi còn dám hỏi! Ngươi ngáng chân em ta nên mới làm nó bị thương! Mọi người đều thấy!"

"Không, không, không." Mạc Tử Liên giơ tay chặn lại: "Chính miệng ngươi vừa nói mọi người chỉ thấy ta ngáng chân em mình chứ đâu có ai thấy ta làm hắn bị thương?" Dứt lời, y còn xòe tay, chính trực quay đầu nhìn xung quanh: "Phải không? Có ai thấy ta tổn thương em trai của vị này không?"

Y quay sang hỏi người kế cạnh: "Manh huynh, ngoài bọn hắn ra, huynh ở gần đó nhất, huynh hãy thành thật trả lời, có thấy ta làm hắn ta bị thương không?"

Quân Huyền nghiêm trang hạ mắt, chính trực đến không thể chính trực hơn đáp: "Tại hạ hoàn toàn không thấy gì cả."

Mọi người: "..." Ngươi thậm chí còn chẳng mở mắt ra một lần nào!

Nhân sĩ, thứ dân trên khán đài xì xầm với nhau song đều bất động, bởi vì họ cũng có chút lạ lùng: nếu là vô tình bị cắt vào lúc nãy thì tại sao giờ mới đau? Nhưng hành vi của hai anh em họ cũng chẳng có gì bất thường... Thạch anh thấy mình bị chèn ép lý lẽ, kích động suýt bật dậy động thủ nhưng trọng tài ngăn cản gã, hắng giọng tính mở miệng.

"Chẳng lẽ có quỷ thật rồi!" Một thanh niên mặt mũi chất phác chợt giật nảy khỏi ghế, trước muôn ánh mắt đổ về thì đỏ bừng mặt, lúng túng chắp tay: "Tại, tại hạ là A Xuân, đệ tử Cái Bang, chẳng là mười ba ngày trước ngủ nhờ ở khán đài, tại hạ cùng các huynh đệ giữa đêm nghe tiếng trẻ con khóc rất kỳ quái, trong lúc chia nhau ra tìm nguồn âm thanh thì tại hạ cũng tự nhiên bị rạch vào chân giống vậy mà không tìm ra nguyên nhân. Trên chân tại hạ vẫn còn vết thương, các huynh đệ ở đây cũng có thể làm chứng!"

"A Xuân thiếu hiệp xin hãy cẩn thận lời nói! Ban ngày ban mặt làm sao có quỷ?" Một đệ tử Nghê Mi phất tay áo bước ra, thắt lưng giắt ngọc bội hoa sen tịnh đế - Đỗ Dung với cương vị đệ tử thủ hộ đi xuống khán đài, kiểm tra kỹ càng bề mặt Lôi đài rồi nghiêm túc chắp tay: "Đồng đạo võ lâm chúng ta tề tựu về đây là để thi đấu công bằng, nếu chỉ lỡ tay thì cớ sao Liên công tử lại không dám nhận? Nhược bằng giữa các hạ và huynh đệ Thạch gia có ân oán gì thì nên mặt đối mặt sòng phẳng giải quyết, vùng vằng đổi trắng thay đen thế này rất thiếu nghĩa khí!"

Quân Huyền chướng tai nhíu mày: nói thế rõ là mắng thẳng mặt Liên Nhi là lòng dạ tiểu nhân hèn hạ.

"Ái chà, vậy tại hạ không làm mọi người chê cười nữa." Mạc Tử Liên mỉm cười nhìn Đỗ Dung với ánh mắt 'ta nhận cho vừa lòng ngươi', hung hãn quất một roi sượt qua mặt nàng đoạn phất tay áo quay đi.

Chợt ca ca bắt lấy cánh tay y, Quân Huyền lạnh nhạt liếc qua Đỗ Dung, nói: "Nhân phẩm của y thế nào cô nương liếc mắt là rõ ràng chăng? Vậy tại hạ cũng mạn phép thỉnh cô nương nhận xét qua nhân phẩm của tại hạ."

Đỗ Dung chắp tay cười ngại ngùng: "Nào dám, nhân phẩm của Quân đại hiệp toàn giang hồ đều rõ ràng. Tiểu nữ chỉ là một tiểu bối, mắt nhìn không đủ cao."

"Thế là" Quân Huyền hời hợt gật đầu, "mắt nhìn của cô nương không đủ để đánh giá nhân phẩm của ai. Thế thì tại hạ sẽ cho cô nương thấy nhân phẩm của mình."

Mạc Tử Liên vẫn chưa theo kịp ý định của hắn thì bất ngờ bị kéo cằm qua đón lấy một mảnh mềm mại, trong đầu y như có một tiếng nổ lớn, cả khuôn mặt lập tức hồng rực, đồng tử dãn hết cỡ thu bờ mi sắc nét kề sát sống mũi của mình vào mắt. Ca ca hôn y! Ca ca hôn y trước bao người! Hai tay y kích động bấu chặt vào lưng hắn, áp sát người tới, hận chẳng thể dung hòa làm một với ca ca.

Cả khuôn viên Lôi đài ập xuống một làn sóng kinh ngạc xôn xao. Lý Thương Lan cũng phải há hốc mồm, Hồng Tùy văng tục khen hay, mấy trưởng môn còn lại không trợn mắt thì phi lễ chớ nhìn quay đi.

Mạc Tử Liên hết sức kích động, máu nóng lưu thông quá vội nên tứ chi bủn rủn cả, ca ca hôn xong, y liền mềm nhũn dựa dẫm ôm chặt hắn, cần cổ hồng như luộc. Quân Huyền cũng hơi đỏ mặt vỗ eo y, ngang tàng tuyên bố: "Đây chính là nhân phẩm của Quân mỗ!"

Sau đó hắn chắp tay bái lễ rồi ngang nhiên dắt y rời khỏi nơi này.

Hầu hết mọi người vẫn còn đang há hốc mồm, sau đó có tiếng các cô nương khóc ròng vang lên, giang hồ cũng chợt bừng tỉnh: đậu má, Tà đại hiệp thực sự là đoạn tụ! Đám thanh niên còn độc thân vui mừng hớn hở: nam thần của các cô nương rốt cuộc cũng đổ vỡ rồi! Thời của chúng ta đến rồi!

Quân Tiêu Mặc trước thì hoài nghi nhân sinh khi thấy Quân Huyền chấp nhặt với nữ tử, hiện tại bắt đầu hoài nghi nhận thức giới tính của mình. Mộ Chỉ ngây ngốc tát tát hai má, vẫn chưa thể hồi thần.

Giang hồ chưa từng có một người thừa nhận đoạn tụ mà gây ra muôn vàn sắc thái cảm xúc lẫn lộn thế này.

Bỗng Lý Thương Lan nhìn qua đúng lúc một nữ đệ tử đến nói thầm vào tai Trọng Yên gì đó, Trọng lâu chủ biến sắc mặt, ngẩng phắt đầu ngước về phía lan can trên gác lầu có xếp một tấm bình phong khung vàng thêu kim tuyến che đậy người đằng sau. Giới thượng lưu hay có cái thú bài bạc, vung tiền đặt cược tại giao đấu kiểu này - Hắc đạo của một số phái cũng dựa vào đây kiếm lời, quanh Lôi đài được xây mấy gác lầu là để dành cho các vị ấy.

Từ sau tấm bình phong quý giá chậm rãi lộ diện một dáng hình kim sắc thêu bách điệp vờn hoa diễm lệ, nàng chỉ đưa ra tấm lưng yểu điệu như liễu tháng ba nên không ai xem thấy dung mạo, trang nhã bước xuống cầu thang xoắn. Nàng đặt tay vào bàn tay một nam nhân ăn vận cực kỳ xa hoa, cả hai cùng bước lên chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu gần đó, khuất bóng khỏi ánh mắt bén nhọn, thâm trầm của Trọng Yên.

Một mẩu chuyện nhỏ:

Ỷ La (dưới lốt Đỗ Dung): Ta chỉ muốn mỉa mai y một chút thôi, ngươi có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?

Huyền: Có.

Bé Sen ôm tim chết chìm trong hạnh phúc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện