Đinh đang, đinh... Chuông gió ngân vang khắp khoảng sân đầy nắng, những dải lụa màu phất phơ quấn quanh dáng hình bé thơ.
"Điệp Nhi! Muội đang làm gì vậy?" Thủy Nguyện lo lắng chạy vội đến dưới gốc cây: "Muội trèo lên đó làm gì? Ngã bây giờ!"
Đứa bé xinh xắn đung đưa cẳng chân đeo lắc bạc, phồng má ngậm cười: "Ta không sợ đâu, có huynh đỡ ta mà."
"Ta sẽ đỡ muội. Ta sẽ đỡ, nên là, Điệp Nhi mau xuống nhé?"
"Chút xíu nữa thôi ạ. Điệp Nhi muốn xem từ trên đây có trông thấy Tư quốc không?" Nó chống tay lên thân cây, rướn cổ dõi mắt về phương xa.
"Muội muốn nhìn Tư quốc để làm gì?"
Cửu Điệp vô tư đáp vang: "Bởi vì ở đó có tiểu ca ca muốn cưới Điệp Nhi!"
Cái gì? Thủy Nguyện cảm thấy một thoáng chao đảo: nhưng ta mới là người muội được hứa hôn mà... Đứng vững lại, hắn dang tay nở nụ cười méo mó, mơ hồ ngạt thở như bị bóp cổ: "Điệp Nhi, đừng nghịch nữa. Muội mau xuống đây. Ta sẽ... đỡ muội..."
Song - cảnh tượng chớp mắt tối sầm, y bào hóa thành màu chàm sẫm tựa tro tàn, trước mặt hắn là một người áo đỏ nằm sõng soài, tóc tai tán loạn, vải vóc rách tươm lộ ra làn da bị bỏng tới nhầy nhụa máu thịt, lồng ngực phập phù thon thót.
"Đau... quá... Đau chết... mất... Sao... ta - còn chưa... chết?"
Giọng nói vốn êm dịu của y tan vỡ, nước mắt hòa cùng máu chảy xuống khóe mi. Y tựa như một con búp bê bị hỏng, các khớp nối lệch lạc, tròng mắt vô hồn đảo về phía hắn, chất vấn bằng sự im lặng.
"A a a!" Toàn thân Thủy Nguyện run lên bần bật, tinh thần cơ hồ sụp đổ, hắn lao về phía trước ôm lấy y, như thể sợ sẽ làm vỡ con người này, bờ môi run run mấp máy, cảm giác bị bóp cổ vẫn còn đó, nghèn nghẹn nói: "Ta... không cố ý. Xin lỗi... Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Ta thực sự không cố ý, lúc đó... lúc đó...
Tòa tháp phát nổ, khói bụi cuốn tung mịt mù vùi lấp khuôn mặt hốt hoảng của các em, gạch mái ùn ùn đổ xuống tan tành, không ai sống sót.
Quốc sư choàng tỉnh, hai mắt trợn trừng đối diện với khung cảnh xa xăm ngoài cửa sổ, gió lạnh lùa vào cổ áo, hóa thành lưỡi kéo cắt xẻ quả tim nát nhừ của hắn. Vẫn còn kinh hồn vì ác mộng, hắn rót trà mà run tay làm vỡ chén tách.
Hắn run rẩy vò tóc, cố xua đi những hình ảnh khủng khiếp về cái chết của các em nhưng càng tránh, chúng càng dồn dập hiện lên, bủa vây, xoay vần xung quanh hắn... Gạch đá đè lên máu thịt lẫn lộn, thân xác dập nát, chi thể đứt gãy. Cả gia đình của hắn tan nát chỉ trong một ngày.
Vẫy vùng trong đau buồn và căng thẳng, sự phản kháng của Cửu Điệp như lửa châm vào ngòi nổ, khiến hắn phát điên lên, không thể kiểm soát được bản thân, trút tất cả vào y: nạt nộ y, giày vò y... rồi sau đó hối hận, tự dằn vặt, muốn dỗ dành y, bù đắp cho y - nhưng y. Vẫn! Cứ! Cứng đầu!
Tại sao y không chịu nghe lời? Tại sao y cứ làm hắn điên lên?
Lịch kịch, lịch kịch...
Con mắt gã ác như thú dữ, tiếng nghiến răng ken két đầy cay nghiệt: "Thủy Nguyện, ngươi ngu hẳn rồi à? Lúc y chịu thuận theo ngươi, mọi thứ của y đều lần lượt mất đi - cả mạng cũng suýt không còn. Y phải ngu xuẩn đến tận cùng thì mới thỏa hiệp tiếp với ngươi."
"Nhưng bây giờ... ta đã, đã có thể cho y mọi thứ y muốn... Ta đã có thể cho Cửu Điệp mọi thứ..."
"Ngươi không thể bù đắp cho y những gì đã mất! Tất cả đã kết thúc từ khoảnh khắc ngươi xô y ngã! Kết thúc rồi! Buông tay đi, Thủy Nguyện!"
Quốc sư lại choàng tỉnh lần nữa, mồ hôi lạnh ướt rượt người, hơi thở dồn dập, tim đập hối hả, trước mắt là đỉnh giường vắt màn sa, đêm khuya tĩnh lặng.
Mơ trong mơ?
Vuốt khuôn mặt lạnh toát, hắn mệt mỏi ngồi dậy, vặn đèn rồi rót trà uống, cổ họng khô khốc lợn cợn vị đắng chát, cõi lòng không ngừng hốt hoảng và chua xót. Rốt cuộc gần đây hắn đã căng thẳng đến mức nào để rơi vào tình cảnh chật vật này?
"Ư..." Quốc sư che tai, đầu vẫn ong ong cái giọng cay nghiệt của Sầm Canh, cái giọng giống như một mũi dùi đập nát hồn hắn. Gã chết tiệt đó có tư cách gì đi vào giấc mộng của hắn.
Hắn đã buông tay, đã buông tay từ lâu...
Lịch kịch... Quốc sư quay phắt về phía phát ra tiếng động - thì ra đó là âm thanh thật, luồn tay vào gối nắm lấy ám khí. Cánh cửa mở bật ra, gió mạnh hất rèm phất phơ và tấm áo choàng rách nát xông vô phòng, con mắt duy nhất của gã lập lòe đầy đe dọa.
"Bọn thủ vệ của ngươi chán quá, ta bóp một cái liền gục hết, mai sẽ đổi một đám người mới đến đây." Gã nheo mắt, tiện tay bật cái đèn gần bên lên, nhìn chòng chọc vào lồng ngực lộ ra sau vạt áo ngủ của người trên giường.
"Ngươi coi mình là cái gì mà dám làm vậy?" Quốc sư nhận ra y trang bất chỉnh, vội túm lại cổ áo, chống quyền trượng quay đi khoác áo ngoài, sửa sang đầu tóc. Thật chế nhạo... rõ ràng gã vốn là đầy tớ hầu hạ việc này nhưng hắn lúc nào cũng phải che chắn khỏi ánh mắt khinh bạc của gã.
Cái con mắt thâm trầm mà nóng rực ấy cứ dán chặt vào lưng hắn.
"Ta là kẻ nếu ban đầu không tồn tại thì ngươi đã chết ngắc từ tám đời trước." Sầm Canh ngang tàng đáp, rút từ áo choàng ra cuốn sách cổ cháy xém. Quốc sư kích động tiến về phía gã, vươn tay muốn cầm lấy nhưng gã cố ý giơ lên cao.
"Ngươi!" Quốc sư với không tới, đỏ mặt tức tối. Song gã tự nhiên rủ mắt, hạ giọng ân cần: "Bao đêm rồi chưa ngủ ngon?"
Sững sờ, ánh mắt hắn lạnh băng, "Liên quan đến ngươi sao? Đưa sách cổ cho ta."
Sầm Canh huơ huơ sách: "Nói một câu dễ nghe rồi ta đưa nó cho ngươi."
Quốc sư quất trượng vào cẳng chân gã, trầm giọng: "Thứ nô ɭệ như ngươi có tư cách gì để ra yêu cầu với ta. Đưa đây, bằng không ta sẽ dùng bạo lực cưỡng chế!"
"Bạo lực?" Gã ngửa mặt cười lớn, bất ngờ gạt chân đá phăng quyền trượng. Quốc sư liền ngã đập vào lồng ngực rắn như tường đồng, vừa giận vừa thẹn trước lời chế giễu của gã: "Ta cũng muốn coi bạo lực của ngươi là thế nào. Đánh ta à? Cào cấu ta à? Mắng chửi như đàn bà à? Hay gọi một tá người vào xem Quốc sư trên triều thì thét ra lửa, về nhà lại chẳng đứng nổi nếu thiếu lồng ngực nam nhân?"
Bả vai đối phương run bần bật, chắc chắn là nộ khí ngút trời, tóc mai lòa xòa che khuất khuôn mặt. Sầm Canh khoái trá cúi xuống muốn thấy biểu cảm của hắn nhưng chợt - 'chát!' một tiếng, mặt gã bỏng rát mà hắn cũng ngã xuống đất. Quốc sư bất chấp tự tôn, cắn răng lê lết cố lấy quyền trượng - suýt với tới lại bị kẻ phía sau kéo chân, ném cả người đập vào tường.
Sầm Canh từ trên nhìn xuống hắn, con mắt thâm trầm đến hãi hùng, các gân guốc trên cơ bắp thắt chặt gồ lên - vẻ như sắp bùng nổ. Quốc sư co rúm người, bụm miệng ho khan hộc máu, trước mặt vang thanh một vật bị ném xuống, áo choàng phất lên phần phật, cuối cùng chỉ còn mỗi tiếng gió thét gào.
Quốc sư cẩn thận lau sạch bàn tay rồi cầm sách cất vào áo trong, rung chuông cho gọi đứa học trò. Nó nhanh chóng chạy đến, vừa bước vào liền hoảng hồn dìu đỡ thầy: "Thầy ơi! Có chuyện gì thế ạ? Sao thầy chảy máu vậy ạ? Thầy đã mời y sư chưa? Vết thương ở chỗ nào vậy ạ?"
Quốc sư nhận khăn tay nó đưa, che miệng nói: "Ta không sao, con đừng làm kinh động đến ai. Yên lặng hầu ta thay y phục rồi đến Thư cấm."
.
Sài Lệ đẩy cánh cửa dày của hầm Thư cấm, lanh lợi dẫn trước đốt hết đèn hai bên cầu thang, kéo ghế mời thầy ngồi, không nhịn được bảo: "Cả ngày thầy phải chầu trên điện, chiều rảnh rỗi được một tí thì đám Cựu thần lại kéo đến tranh luận, tối hầu bệ hạ xử lý chính sự - chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi! Đêm khuya khoắt mà thầy cũng không ngủ, giam mình vào Thư cấm cơ!"
Quốc sư chẳng buồn liếc mắt, đọc tên vài cuốn sách cho nó tìm. Sài Lệ vừa rà các nhãn vừa liến thoắng: "Nãy con thấy ai như Sầm phu trưởng ở sân đình, ngài ấy mới trở về ạ? Chẳng biết ngài ấy có ở lại lâu không? Sầm phu trưởng ở đây thì kẻ khác cũng ít gây sự với thầy. Ôi, lúc nào ngài ấy cũng đáng sợ cả, con không biết ai dám đi chọc giận ngài ấy..."
"Sài Lệ, trật tự!"
"Dạ! Híc..." Nó bê sách đến.
Quốc sư cẩn thận đặt sách cổ lên bàn, dùng chổi lông mềm quét sạch bụi bặm, tỉ mẩn hết mức để không làm vỡ các vết cháy xém. Bìa sách vẽ hình chim sẻ ở giữa lưỡng nghi, có nhị thập bát tú vây quanh.
Hắn cũng không nghĩ ngợi lâu về trang bìa, kỹ lưỡng xem xét nét chữ cổ, đối chiếu tài liệu, tập trung tinh thần ngâm cứu, tay cầm bút lia lịa ghi chép, đánh dấu. Âm thanh lật sách và tiếng đầu bút ma sát trên mặt giấy khỏa lấp sự yên tĩnh của Thư cấm. Sài Lệ mài mực toát cả mồ hôi, thầy nó luôn rất thần kỳ, có thể lật giở cùng một lúc bảy, tám cuốn sách để tra cứu với tốc độ chóng mặt, thực đáng ngưỡng mộ.
Nội dung của cổ thư Trường Cửu hoàn toàn không như Quốc sư dự kiến, bên trong chủ yếu là đồ hình và chú thích, chữ cổ cũng mang tính tượng hình. Đa số đồ hình và ký hiệu thuộc về tinh tượng làm hắn khá bối rối, lĩnh vực này chẳng nằm trong khối kiến thức hắn được thụ giáo bao năm qua. Đây là lĩnh vực của các Tư tế.
Mà... nếu là người đó thì cũng có khả năng hiểu được những đồ hình này.
Quốc sư bóp trán, uống liền ba chén trà đắng, trầm ngâm đau đáu nhìn vào sách cổ, trong một thoáng - hắn cảm thấy mình đã nỗ lực tìm về một thứ mê tín và vô ích, tinh thần có chút chùn xuống.
"Thầy ơi." Sài Lệ hiếu kỳ nhìn vào một