Tất cả đồng thời quay đầu nhìn người vừa nói, nửa bên mặt y có một vết sẹo dài kéo từ khóe miệng, trông như cười ngoác tới mang tai, khá dữ tợn. Song y có đôi mắt mang vẻ suy tư mẫn tiệp xua bớt sự u ám giữa đầu mày.
Nhiều người cũng nhận ra Tạ Lương Bích từ sau biến cố năm ngoái, phần lớn thì không. Y cũng chẳng buồn xưng tên, mắt dán chặt vào các thi thể, tiếp tục nói: "Sa Thổ là loại rượu đậu địa phương của biên cương Tây Quan, qua ba lượt chưng cất sẽ bọc giấy dầu màu trắng rồi chôn xuống bãi cát trước cổng thành. Trải qua chiến trận rải rác, máu ngấm vào cát làm giấy dầu chuyển sang màu đỏ hồng, khi ấy biết là rượu đã ủ chín muồi, mới đào lên."
"Trời, rượu ủ man rợ như vậy mà cũng nuốt nổi." Ai đó vô tâm lầm bầm. Mặc dù biết là thất lễ nhưng đó cũng là tiếng lòng của phần lớn người.
Tạ Lương Bích lạnh lùng liếc người vừa than một cái: "Sa Thổ là đặc sản Tây Quan truyền thống, chuyên dùng để tế binh sĩ tử trận mất xác trên chiến trường. Mỗi năm uống rượu là mỗi lần tuyên thệ sẽ báo thù cho các vong linh chiến hữu, kẻ nào không dám chứng tỏ là thằng hèn, không đáng mặt nam nhi, vậy đấy."
Người kia bị mắng thẳng thừng như thế, có vẻ thẹn quá hóa giận nhưng Tạ Lương Bích ngoảnh mặt bỏ đi, nhíu mày tiếp tục nhìn chằm chằm vào thi thể ở gần nhất: "Mùi hương của Sa Thổ khá đặc trưng, tuy rằng thơm nhưng có phần hơi tanh như mùi máu tươi, dân địa phương ngửi cái là biết ngay. Còn nữa," Y khuỵu gối chỉ vào thẻ đeo trên tay thi thể, "đấy là giấy dầu dùng để bọc rượu, mặt giấy có vẽ đường diềm."
Hồng Tùy liếc qua chạm mắt với Diệp Bái, nhún nhún vai: hỏi đại mà ra manh mối kìa. Diệp bang chủ khoanh tay: "Còn về kiếm pháp?"
"Kiếm pháp dùng trên chiến trường không múa may đẹp mã như của giang hồ. Từng nhát hạ xuống đều tước đoạt mạng sống, uy lực chém chết ngựa nên cắt vào xương mới sâu thế này, có thể thấy người hạ thủ kiểm soát sức lực rất tốt." Trong mắt Tạ Lương Bích bất chợt lóe lên tia thảng thốt, rùng mình kinh ngạc: đây là kiếm pháp của Tạ gia!
Tính tự chủ của y rất cao, y lập tức bình tĩnh lại, vừa hoài nghi trong lòng vừa cân nhắc ngôn từ: "Theo các hạ thì những vết thương này có gây chết người không?"
Người kia suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thực tình tôi cảm thấy là không. Vị trí chém không phải chí mạng, máu chảy rỉ rả từ từ, nói là chết vì mất máu thì cũng phải mất thời gian khá lâu. Nhưng gân mạch đều đã đứt đoạn, toàn thân gần như hoàn toàn bại liệt, tôi nghĩ là bọn họ bị bỏ mặc cho chảy máu đến chết."
"Con mẹ nó." Hồng Tùy đột ngột hít khí lạnh, sắc mặt vẫn tái mét và thêm phần nghiêm trọng: "Hai mươi ba người này bị chôn sống để lấy máu ủ rượu." Nhìn Tạ Lương Bích, "Các hạ có ý này phải không?"
Thần sắc phức tạp, Tạ Lương Bích gật đầu. Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít khí, sắc mặt y phu kia trắng bệch, quay lại nhìn các thi thể. Có một người trong nhóm nghiệm thi linh hoạt đi kiểm tra suy đoán ấy, cũng gật đầu: "Bùn đất kết dính máu khô, hoàn toàn có khả năng họ bị ép uống thuốc chống đông máu."
Cứ tưởng tượng mình đang sống sờ sờ mà bị chôn xuống đất là thấy khủng khiếp lắm rồi, đây anh còn bị chém cho bại liệt toàn thân, sống dở chết dở nhìn đất từ từ lấp lên người mình. Anh vẫn chưa bị ngộp chết quách đi, mà phải chịu đựng cảm giác ngạt thở, chờ máu trong cơ thể chảy ra cho bằng hết.
Thủ đoạn này quá độc ác. Diệp Bái trầm ngâm, khả năng cao là báo thù riêng nhưng thủ cấp của các thi thể ở đâu? Đã kéo thân thể tới đây thì tại sao phải giấu đầu đi? Lẽ nào là muốn ngăn cản nhận diện danh tính? Nếu thật sự là lấy máu ủ rượu thì, mẹ kiếp, có khả năng là lấy thủ cấp ngâm rượu luôn đấy. Không, dấu vết chặt đầu còn mới, bởi một loại binh khí khác? Vậy thì phải có ít nhất hai người khác nhau, một kẻ dùng kiếm gϊếŧ người ủ rượu, một kẻ đào xác lên chặt đầu rồi mang đến đây.
Nghĩ sơ sơ vậy, lúc này Diệp Bái mới hỏi Tạ Lương Bích: "Tên tuổi nguyên quán của các hạ là gì?"
"Quê ở tái ngoại, ba mươi ba tuổi." Y không hé răng thêm.
"Các hạ có nhìn ra loại kiếm pháp không?"
"Đây là kiếm pháp của Tạ gia." Dược lão bỗng lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào Tạ Lương Bích, hỏi từng chữ: "Ngươi có quan hệ thế nào với Tạ tướng quân?"
Tạ Lương Bích chỉ nhìn lão.
"Hắn họ Tạ!" Kẻ bị chửi lúc đầu tìm thấy cơ hội phục thù, đầy bụng ác ý kêu lên: "Năm ngoái tôi có theo với Trầm Trác Sơn, chắc chắn hắn họ Tạ!"
Kiếm pháp Tạ gia, người họ Tạ.
Tịnh Vô có chút ngạc nhiên, bụng cũng nhìn ra kiếm pháp Tạ gia nhưng bất ngờ là người kia cũng họ Tạ, Dược lão hỏi một câu chắc nịch vừa xong càng làm ông sửng sốt. Họ Tạ chẳng hiếm lạ mấy nhưng Tạ gia làm tướng thì có chút truyền kỳ.
"Họ Tạ, tên Lương Bích."
Dược lão vừa nghe cái tên này, đuôi mày nhấc lên, lồng ngực phập phồng một chút rồi đột ngột quay lưng lại: "Đi vào đây, đích thân lão phu sẽ tra hỏi ngươi."
Tạ Lương Bích nhíu mày, trước hàng chục con mắt hoài nghi nhìn chòng chọc vẫn cứ chần chờ bất động, thấy hòa thượng bên trên mỉm cười làm động tác cùng khẩu hình: 'Mời', y mới đứng thẳng dậy, đi theo sau ông lão.
"Ngươi có biết một người tên là Tạ Phong Kiều?"
Dược lão dẫm chân vào gian trong, đột nhiên hỏi câu này. Tạ Lương Bích sửng sốt, im lặng một chút rồi đáp: "Đó là chú tư của cha tôi, ông ấy đã qua đời trước khi tôi được sinh ra."
Tạ Phong Kiều là một truyền kỳ của Tạ gia, người này đã dấy binh tạo phản vào thời Quỷ đế, chiếm lĩnh hết vùng đất phía tây bắc, dựng cờ xưng là Thương Lê đại nguyên soái, uy danh lẫm liệt. Dân gian quen gọi là Tiếu Diện tướng quân vì ông ấy rất hay cười híp mắt, tính tình ôn hòa, gần gũi với dân chúng. Tạ Phong Kiều được xem là truyền kỳ do Lương tướng quân đắc lực dưới trướng Quỷ đế công nhận ông là kỳ phùng địch thủ - sử chép khi nghe tin ông chết bệnh, Lương Chiêu phải tiếc thương than một câu: 'Trời cao đố kỵ người tài.'
Kỳ thực ghi chép về cái chết của Tạ Phong Kiều không được rõ ràng, Tạ Lương Bích cũng không tin rằng một người dũng mãnh như thế có thể chết vì bệnh đột xuất trên đường hành quân, nói là ám sát nghe còn xuôi tai hơn. Y nhớ cha mình rất né nhắc tới ông tư trước mặt họ hàng.
"Mạn phép hỏi người là..."
"Cha ngươi có khỏe không?" Lão cắt ngang.
Lại im lặng một quãng, người kia mới hạ giọng trả lời: "Hiền khảo đã tạ thế gần mười bốn năm nay."
Tấm lưng già nua trước mặt Tạ Lương Bích chợt giật run, mãi lão mới buông một tiếng thở dài não nề, hai bả vai rủ xuống: "Tạ gia chỉ còn mỗi mình ngươi phải không?"
Lần này Tạ Lương Bích không còn ngạc nhiên nữa, thầm gia tăng cảnh giác, liếc mắt quan sát cách bố trí của căn phòng: "Tạ gia còn một đứa cháu trai nữa nhưng tôi cũng không biết nó hiện ở đâu." Cân nhắc kỹ lưỡng, nói tiếp: "Cha của nó đã hại chết cha tôi, vì tiền, vì quyền."
Dược lão nghe ra sự căm phẫn kìm nén trong ngữ khí của y, cười nhạt quay lại: "Vậy tại sao ngươi tha mạng cho đứa cháu đó?"
"Dĩ nhiên là bởi vì" Tạ Lương Bích nhìn thẳng vào lão, cương trực đáp, "tôi biết nó không có tội."
Y hận cha con Tạ Vinh Lễ cùng cực, hận chẳng thể xé xác tấm da mặt tươi cười rồi bằm thây vạn đoạn bọn chúng, tuy nhiên y vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt trắng đen, do đó chỉ khiến cha con Tạ Vinh Lễ bị trảm quyết, đàn bà thành quả phụ, còn Tạ Khánh Dư... xem như là cho nó thấy rõ bản chất của cha anh. Thực ra năm ấy vẫn có phần bị hận thù che mờ mắt, suýt nữa là thực sự chôn sống Tạ Khánh Dư.
Y không quan tâm mục đích sau cùng của kẻ đứng sau tất cả, y chỉ biết mình sẽ không bị thù hận xâm lấn lý trí rồi trở thành công cụ trong tay kẻ khác.
"Tạ gia vì tiền tài, quyền thế mà coi khinh máu mủ không phải lần đầu. Tiếc rằng cha ngươi đã tận lực hạ mình tới thế mà vẫn làm người bên trên ngứa mắt, nhất định phải khiến cho Tạ gia tự gϊếŧ sạch lẫn nhau. Đứa cháu trai kia nếu không gặp được cao nhân thì ắt đã chết rồi, bản thân ngươi sống bấy lâu nay chắc chắn không ổn?"
Tạ Lương Bích cắn răng, siết nắm tay: "Tôi biết có người luôn muốn dùng thù hận để lôi kéo tôi làm theo ý họ. Thậm chí có kẻ lấy tên tôi đi làm chuyện xấu, làm tôi phải cẩn thận từng li từng tí che giấu bản thân, không thể tự do tiếp xúc với người khác."
Cái ngày đột nhiên phát giác mọi hành động đều bị một thế lực nào đó giám sát, mình bị sắp đặt như món công cụ, toàn thân y toát mồ hôi lạnh đầm đìa, khiếp sợ khôn nguôi, không dám tin tưởng bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ có thể ra sức ẩn mình, giữ tỉnh táo quan sát thế cuộc chuyển dời... Quả nhiên, mất đi y làm công cụ thì cũng xuất hiện mạo xưng 'Tạ Lương Bích'.
"Ngươi rất giống Phong Kiều, ông tư của ngươi. Tỉnh táo, tự chủ, không dễ bỏ xuống phòng bị trước miếng mồi béo bở." Dược lão tự lầm bầm, hai ngón 'diệu thủ' khép lại, chạm vào ngón cái: "Lão phu biết ngươi nhìn ra manh mối từ các thi thể kia, ngươi muốn tự giác hay muốn lão phu giúp?"
"Tôi cảm thấy người mới biết rõ hơn tôi." Tạ Lương Bích bình tĩnh nói, ánh mắt sắc bén: "Tôi đã nhớ ra người là ai. Những chuyện đã xảy ra ở vực Phồn Sương, tôi tin rằng tiền bối đều biết rõ."
Dược lão thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ nhăn mày, ánh mắt thê lương: "Ta đã sai lầm, ngươi không giống Phong Kiều, không giống hắn một chút nào..."
.
Mưa tầm tã, nặng hạt bẻ quặp chùm hoa quế trên cành, cánh hoa bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi xuống con kênh nhỏ. Dòng người vãng lai cùng xe ngựa nườm nượp vội vàng chạy trốn cơn mưa bất chợt, nàng băng qua bọn họ, bước lên cầu, nâng mắt nhìn phố xá hai bên bờ mịt mùng trong mưa.
Cảnh vật xam xám lồng vào bóng nàng, hay là nàng nhập vào mưa gió mịt mùng? Y đứng dưới chân cầu, lặng lẽ nhìn cô nương trên cầu đang ngắm cánh hoa trôi dưới dòng. Đây là thói quen từ nhỏ của nàng, nàng không ưa ở trong nhà khi trời mưa, khăng khăng phải trốn đi ra ngoài.
Sức nện trên tán ô bỗng nhẹ bớt, Khuynh Tự ngẩng đầu lên, thấy Tạ Lương Bích đứng phía sau, san nửa tán ô cho nàng. Nàng chỉ hơi ngạc nhiên, rồi bắt đầu tỉ mỉ săm soi đường nét khuôn mặt y, như muốn kiểm tra xem người đàn ông lâu nay không gặp có dấu vết của người phụ nữ khác không.
"Ta già rồi." Y bị nàng dòm đến ngứa cả răng, khẽ nói.
"Ta đã lỡ thì cưới gả, cũng là gái già." Nàng đáp, có vẻ hứng thú sờ vào ria mép lún phún của y.
"Ta là vai chú cậu của nàng, hai ta không hợp luân thường."
"Ta gϊếŧ sư phụ, thí tỷ muội, là kẻ đạp lên luân thường đạo lý."
"Dáng vẻ ta xấu xí, tính cách thì quái gở."
"Lòng dạ ta độc địa, hay