Quân Huyền niệm đến tận ba mươi lần Thanh Tâm quyết mới tạm đè nén được ma chướng trong lòng, phần nhiều còn nhờ vào Hỏa Hiết tán. Khi hắn thở phào ra một hơi thì lưng áo đã ướt rượt. Phần mệt nhiều hơn phần đau.
Nói chính xác là hắn kiệt sức đến mức mất cảm giác đau, xụi lơ ngồi trên ghế. Vết thương bị đổ đầy Hỏa Hiết tán đã được cẩn thận băng lại bằng băng vải tẩm thuốc, vì lớp bột độc hơi dày nên máu vẫn chưa thể tự cầm, bả vai ướt dính mồ hôi lẫn máu.
Quân Huyền không biết bản thân bị gì, tự nhiên từ sau khi Tư Tư rời khỏi một tháng, hắn bắt đầu gặp những cơn ác mộng về thuở ấu thơ, về mẹ và gánh hát, về toán cướp sa mạc và xác chết...
Tâm trí càng yếu thì càng dễ bị ma chướng kích động, dù biết vậy nhưng hắn lại không thể ngủ yên giấc được. Đường dài và đám sát thủ xuất hiện liên tục khiến hắn đã mất ngủ mà còn bị bòn rút thêm sức lực, mùi máu tanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ sát tâm sinh ma chướng, tinh thần của hắn vì mệt mỏi nên không vững, suýt thì mất tự chủ mấy hồi. Cắn đầu lưỡi đích xác không phải là biện pháp tốt, uống máu vào họng càng khiến hắn 'khát' hơn.
Lúc này Quân Huyền thực sự rất buồn ngủ, chỉ muốn thả lỏng tinh thần đánh một giấc nhưng thế thì thất lễ quá. Với lại, hắn linh cảm mình vẫn nên cảnh giác.
"Nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này nhiều người, có thể yên tâm." Giọng của Mạc Nhất bỗng vang lên: "Cốc - tiểu thư lệnh cho ta lưu lại đây không phải chỉ để lau chùi, quét dọn nhà cửa. Ta biết cách ăn nói, ngươi an tâm. Các người bảo đại trượng phu phải biết co biết dãn, dù võ công của ngươi cao cường nhưng thi thoảng nên trấn an người ta đôi chút."
Thâm ý của Mạc Nhất là: lúc nãy ngươi tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy, khiến người tại đây lo lắng, nên bây giờ hãy thả lỏng bản thân, làm như vô hại để xoa dịu tâm tình của họ.
"Dù sao thì ngươi cũng không rời khỏi đây lập tức." Mạc Nhất bổ sung lý do thuyết phục.
Quân Huyền nghe vậy, nghĩ thấy không có gì bất ổn nên cũng chậm rãi thả lỏng tinh thần, rút Trường Dạ đặt xuống đất tựa vào ghế, rồi rút Diễm Dương ra nhưng khoanh tay ôm lấy nó, hơi cúi đầu tì trán vào bao kiếm lam, khẽ nói: "Đành giao việc cho ngươi."
"Ừ." Trầm tư nhìn đôi mày nhíu của người trên ghế, Mạc Nhất đáp, vẫn tiếp tục quan sát Quân đại hiệp. Hắn nghi hoặc rằng Quân Huyền đã biết ai là người đứng sau đám sát thủ đã truy đuổi ba người họ trên đường đi đến nơi này rồi.
Khi còn ở biệt viện, nghe hắn thông báo về những bóng đen quẩn quanh viện, Quân Huyền suy nghĩ một chút rồi nói rằng: "Cứ để bọn họ theo dõi. Ngươi chú ý xem họ để tâm về ai."
Chúng để tâm đến Quân Tiêu Mặc. Từ đó rút ra kết luận mục tiêu của chúng là kiếm Tế Khứ, không có vấn đề gì.
Nhưng sau lần bị ám sát đầu tiên, Quân Huyền bỗng dưng nói với hắn rằng: "Bọn họ sẽ không làm hại ta, ngươi nên cẩn thận bảo vệ mình."
Và mọi chuyện diễn biến đúng như vậy. Đám sát thủ gia tăng số lượng nhằm cướp kiếm Tế Khứ chứ không có ý đồ làm hại đến tính mạng của Quân Huyền như lần đầu tiên.
Dựa theo trình tự này... Mạc Nhất nhắm mắt dưỡng thần, suy luận, thì ban đầu đối tượng thuê sát thủ không biết Quân Tiêu Mặc đang ở với Quân Huyền nên mới hạ lệnh bất chấp tất cả, dù phải hạ sát người đã giúp Quân Tiêu Mặc, để cướp Tế Khứ nhưng sau khi biết Quân Huyền là người đang giúp nó thì rút lại mệnh lệnh hạ sát, cướp bằng được Tế Khứ thôi.
Quân Huyền từng nói rất ít người trên giang hồ biết bội kiếm của Quân Tiêu Mặc là Tế Khứ, tức là trước đây nhóc nó luôn ở trong môn phái nên kiếm vẫn chưa có danh tiếng - thế thì khả năng cao đối tượng thuê sát thủ cũng là đệ tử của phái Xuyên Sơn. Điều này lý giải vấn đề tại sao đám sát thủ không làm hại Quân Tiêu Mặc, ngay từ lần đầu tấn công, chúng lựa chọn vô hiệu hóa chân để nhóc nó không thể hành động.
Sáng tỏ rồi, Mạc Nhất chậm rãi mở mắt, cười khẩy.
Danh môn chính phái cơ à?
...
..
.
Dù biết cứ thiếp đi thì sẽ nằm mơ nhưng Quân Huyền đã mệt quá rồi. Quả thật, hắn lại mơ về thuở còn ở gánh hát.
Mùi phấn son luôn nồng đượm hai bên cánh mũi...
Một giọng nam khàn khàn ồm ồm gào lên gọi hắn: "A Huyền! A Huyền! Nhóc ranh! Ngươi định cầm gậy đi đâu?"
Bàn tay to, với những nốt chai dày như nốt sần thô ráp tóm lấy vai hắn, nhấc bổng thân hình trẻ con lên. Tương bá muốn rút cây gậy khỏi tay nó nhưng đứa nhỏ không chịu, nhăn mặt nói: "Vừa nãy lúc biểu diễn, có người xé rách váy của Ý tỷ, đó là vũ y* đẹp nhất của tỷ ấy! Bây giờ Ý tỷ đang khóc! Tương bá thả ra để con đi đòi lại công bằng cho tỷ ấy!"
* Áo múa.
"Ngươi mới mấy tuổi! Cao còn chưa đến bắp đùi của người ta thì đòi làm anh hùng rơm quái gì!" Tương bá trừng mắt, hung dữ nói: "Nhà còn bao việc! Một đống quần áo chưa giặt xong! Ranh con nhà ngươi mà không giặt hết đống đó là khỏi ăn tối nghe chưa!"
Đứa nhỏ giật mình: "Nhiều như vậy làm sao con làm kịp?"
"Đấy!" Tương bá xoay mình mượn lực giật cây gậy khỏi hai tay Quân Huyền, vì ông chỉ có một cánh tay, quăng nó vào thùng xe, chĩa gậy vào mũi nó, khinh miệt lườm: "Rách việc thì đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta."
Quân Huyền vừa rát tay vừa ngã đau, mím môi nén nước mắt, lồm cồm bò dậy trên ván gỗ rồi dùng tay áo qua loa lau mặt, chạy nhanh vào bên trong tìm Ý tỷ tỷ, từ xa đã nghe giọng nói của mẹ vang vọng: "Ngậm họng lại. Ngươi sướt mướt quái gì? Đã làm nghề này là phải chấp nhận những việc như vậy. Bằng không thì ngươi cút khỏi gánh hát, cô thân cô thế ra ngoài kia tìm kế sinh nhai, để coi ngươi bị bán vào lầu xanh trước hay bị bão cát chôn sống trước! Nín đi, mau!"
Chát! Quân Huyền co rúm vai thấy qua khe cửa hẹp, mẹ quất roi mây, không chút lưu tình đánh vào mắt cá chân đang sưng vì múa nhiều của Ý tỷ. Nước mắt Ý tỷ rơi như mưa, nàng chắp tay vái lạy: "Tự nương, Tự nương, muội biết lỗi rồi... Lần sau sẽ không tái phạm nữa."
Nữ tử cay nghiệt ấy vẫn chưa dừng tay, vọt roi tới tấp vào chân Tả Ý, vừa đánh vừa đay nghiến: "Đám người mới các ngươi lúc nào cũng phá mối tốt của gánh hát! Thiếu đòn roi là không ăn ngon ngủ yên! Đã sa vào con đường này thì đừng có làm như mình thanh cao lắm! Lúc nào cũng phải tươi cười, biết chưa? Bị xúc phạm, bị sỉ nhục đều phải tỏ ra yểu điệu đáng thương! Thiếu sự thương hại của người coi, chúng ta sống không nổi, hiểu không!"
Tả Ý quỳ rạp dưới chân nàng, khóc đến nghẹn lời: "Tả Ý hiểu rồi..."
Tự nương hừ lạnh: "Cút."
Tả Ý lảo đảo đứng dậy, Quân Huyền thấy nàng sắp té ngã liền chạy vào dìu: "Ý tỷ - ..."
Chát! Đứa nhỏ chưa dứt lời đã ăn một roi. Tự nương quát: "Ai cho ngươi tự tiện bước vào đây!"
Quân Huyền bị roi quất trúng má, đầu lệch qua một bên, nhỏ tiếng gọi: "Mẹ..."
Tả Ý la lên: "Tự nương!" Nhưng không ngăn được cây roi của nàng ta vọt xuống vai đứa nhỏ. Tự nương hỏi: "Ngươi gọi ta là gì? Ngươi dám gọi ta là gì!"
Quân Huyền giật bắn mình mỗi khi roi vọt xuống, mím môi rồi cúi gằm mặt, sửa lời: "Tự nương."
Nét mặt Tự nương hơi hòa hoãn bớt, nàng lạnh lùng đặt cây roi lên bàn trang điểm, nói: "Cút đi khuất mắt ta."
Tả Ý vội vàng đẩy Quân Huyền ra ngoài. Nó ngoái lại, nhìn bộ vũ y trên giường, nhai nát mấy chữ: 'Người có cần con giặt vũ y của người không?'
.
"Tả Ý, Tả Ý muội muội... ối dào, đừng sợ ả đàn bà đó. Ả đang ghen tị với muội ấy mà. Muội muội vừa hát hay vừa múa đẹp, ả đàn bà già nua đó tất nhiên ghen tức phát điên lên."
"Nữ tử trong nghề của chúng ta, sinh con ra là đã già rồi, mà già rồi thì xuống đài thôi."
"Khì, Tương ông thương hại ả ta nên mới để ả quản lý chúng ta chứ ả còn tài cán gì đâu."
"Ả ấy cứ suốt ngày cau có như vậy thì sớm sẽ trở thành bà già cho xem, ha hả..."
Đã gần khuya rồi mà Quân Huyền vẫn còn chưa giặt xong áo quần bẩn của mọi người trong gánh hát, mỗi lần ôm sọt đồ đi ngang qua lều các cô thì đều nghe bọn họ cười đùa.
Nó đặt sọt đồ xuống rồi run rẩy hắt hơi mấy cái, chảy cả nước mũi, xoa bụng nghĩ: đói quá. Vết