Mạc Tử Liên không để Y Nhã đắc chí, tóm lấy bàn tay ả đâm đoản kiếm vào bụng mình, truyền công lực Mạn Châu Sa như nước đê vỡ ngấu nghiến nội công của ả. Ả tái mặt, ngũ quan trở nên dữ tợn: "Ngươi đúng là chẳng quan tâm gì đến Quân Huyền!"
Y Nhã giãy mạnh toan rút kiếm và tay ra - nhưng Mạc Tử Liên vẫn kiên định kìm giữ ả. Hai ảnh vệ như bóng ma từ hư không phi tới ả. Y Nhã cuống quýt đẩy Mạc Tử Liên, quay đầu thoát thân, dậm chân phất đôi tay chưởng về hai hướng, đánh gục Tam và Lục văng xa ba trượng. Công lực tầm này có thể sánh ngang với các đại cao thủ như Tru Thiên, Diệt Địa.
"S - ... sao?" Mạc Tử Liên ôm vết thương nhìn ả.
"Cốc chủ ơi, cốc chủ à." Y Nhã thoắt cái vứt bỏ dáng vẻ hoảng hốt, cười hì hì nhảy nhót: "Ngươi đúng là được chúng ta bao bọc quá kỹ rồi. Ái dà, thân trong tà đạo mà lòng tựa ngọc trai, tâm địa của ngươi quá sạch sẽ, làm sao có thể đấu với ma nữ thâm độc ta đây?"
Ả vừa nói vừa giơ lên một phiến ngọc xanh lục đục màu, tươi tắn quỷ dị như thể không hề cảm thấy đau đớn khi máu ròng ròng nhễ nhại trên bờ môi, dưới cằm. Thế ra bọn ả không chỉ đánh cắp kiếm Vọng Lai mà còn nhét luôn Lục Phách hoàn có thể hấp thu công lực vào tay áo nhằm đối phó với Mạn Châu Sa của y. Đủ quỷ quyệt.
"Ta xin lỗi." Y Nhã bỗng nói: "Ta đã sai khi bảo cốc chủ không quan tâm Huyền lang quân. Thực ra cốc chủ rất quan tâm đến hắn mới đúng, tới nỗi để Nhất và Ngũ đi theo bảo vệ hắn, tới nỗi sai phó Bát tìm kiếm Tế Khứ, dù chưa biết chắc thuốc giải có trên đầu kiếm hay chăng. Tới nỗi... đích thân tra khảo ta về cách hóa giải ma chướng của hắn. Cốc chủ thực rất coi trọng Quân Huyền, tới nỗi chấp nhận trở lại Địa thành cầu xin Quốc sư."
Bên này ả trò chuyện với y, bên kia huýt sáo chi phối thi cổ khi thấy ánh lửa bùng lên, vươn một tay chạm vào cổ áo y, một tay siết chặt cổ tay y với ngón cái đè mạch môn, thì thầm nói một câu. Công lực của ả cưỡng ép tràn vào kinh mạch y, như liềm lửa càn quét qua máu thịt, thiêu đốt, đề khắc lên xương cốt y. Đau đớn tựa sóng thần cuộn trào, ập xuống quá bất ngờ, kinh khiếp, Mạc Tử Liên suýt hôn mê ngay tức khắc. Y cúi mặt, đôi mắt trợn trừng, há miệng không phát ra tiếng cũng chẳng thở thay mũi, thân thể run bần bật. Cảm giác chân thật y đang trải qua so với lột da rút xương không khác biệt là bao, nhờ chân khí của Y Nhã chống đỡ, y lại không thể hôn mê để thoát khỏi cực hình này, lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.
Từ đầu tới giờ, Lôi đài là nơi duy nhất bất khả xâm phạm khỏi thi cổ và cuộc chiến của Ô Dạ Đề. Y Nhã vẫn đang trò chuyện với y, dù thừa biết y chẳng còn nghe thấy mình nói gì, giọng cực khẽ khàng tựa như tiếng thở: "Bỏ qua nhãn giới hơi kém thì thuộc hạ thấy Quân Huyền cũng không tệ, xác thực không nên bị lãng phí tài năng. Vị nhân vật lớn trên triều đình thuộc hạ bắt tay mắc một tật xấu là liên tài*. Để đề phòng lão ta chú ý đến Quân Huyền qua lời của hai thằng lỏi con ma mãnh kia, thuộc hạ đành bỏ vài viên đá xuống giếng*. Đây chính là một ván cược, thuộc hạ tự tiện lấy mạng của Quân Huyền ra đánh cược. Tuy xác suất thắng không cao lắm nhưng nếu hắn vượt qua thì cũng coi như qua bài kiểm tra của thuộc hạ..."
* Quý trọng người tài.
Tiếp tay gây trở ngại khi người khác đang gặp khó khăn.
Y Nhã liếc vào vạt áo y, chùm cánh bỉ ngạn đỏ sậm chậm rì nở rộ trên làn da tái nhợt cách diệu kỳ, khoe sắc tang tóc.
"Cốc chủ..."
Cái thần nơi đôi mắt Mạc Tử Liên đã tan rã hoàn toàn, y không thể nghe được, dù là loáng thoáng âm tiết lời cuối của ả. Cốt nhục toàn thân y nhũn như bùn, chân mất sức, người liền ngã mạnh xuống đài, mi mắt nửa rũ trên đồng tử mịt mù, không rõ sống chết.
Y Nhã không cam tâm, khuỵu xuống, lần nữa rỉ tai y với khóe môi vặn vẹo.
"Cốc chủ... người là hi vọng duy nhất của ta."
Lửa bùng lên.
.
Chiêu bài hạ thuốc vào thức ăn rất độc, thuốc này phát tác tuy chậm nhưng dược tính cực mạnh. Với thân thủ của các cao thủ thì chỉ tạm mất công lực, tuy nhiên - với những đệ tử công lực không cao thì dược tính tấn công vào tận đan điền, khiến bọn họ, ví von là đau đớn y như phụ nữ tới tháng.
Ví von nhỏ này thuộc về Thanh đường chủ của Tiêu Dao cung, hắn cũng nói luôn là phụ nữ tới tháng giảm đau thế nào thì cứ áp dụng y vậy để chữa. Và lúc này, một đám đệ tử chính đạo đang tất bật nấu nước ấm chườm bụng. Mấy người đau quá, xanh mặt hỏi: "Tại sao chúng tôi chẳng thấy bớt đau?"
Thanh Đàm chưng hửng đáp: "Bởi vậy nên mới nói phụ nữ tới tháng đâu chỉ cần một chén nước ấm. Các ngươi xem, mọi cô nương mỗi tháng đều đau mười ngày thế này, các ngươi chưa chịu khó được một canh giờ đã làu bàu than thở. Tương lai để ta tìm cách bào chế ra một loại thuốc mang đến cảm giác đau khi sinh con cho các ngươi nếm thử, coi coi ngày ấy các ngươi vứt hết mặt mũi nam nhi vào bãi rác nào. Hừ."
Vườn hoa của Nghê Mi tức thì đồng loạt quay đầu tặng Thanh Đàm một nụ cười tỏa nắng khiến hắn lâng lâng sướng đê mê người chùi chùi nước dãi bên mép.
Chẳng ai dám than vãn nữa. Trước cửa tự nhiên xuất hiện một nhân ảnh trên dưới thon với thân phình ra, Phùng Xuân đại sư mặt mũi từ bi tiến lại, cúi đầu niệm: "A di đà Phật. Xích thí chủ và Quân thí chủ xích mích đánh nhau, bần tăng bất lực khuyên can, gặp đúng lúc mất công lực. Liệu vị thí chủ nào tại đây can gián được chăng?"
Hồng Tùy hiên ngang lẫm liệt đứng bật dậy: "Đi! Đi xem đánh nhau! Có ai muốn đặt cược không?"
Mọi người: "..."
.
Kiếm bạc vẽ liềm trăng, rít gào như gió dữ, công lực của Quân Huyền rõ ràng không đọ nổi với Xích trưởng lão, chưa kể mắt hắn tối, chẳng tránh kịp các nhát đao vùn vụt xuống như chớp giật. Ma chướng thét gầm náo loạn trong đầu khiến sát ý liên tục trỗi dậy, hắn cảm thấy khát... vị tanh.
"Tà đạo luôn tồn tại song song với chính đạo, như hai cực âm dương vận hành bổ khuyết. Nhưng ma đạo lại luôn bị truy sát, diệt trừ, ngươi nghĩ là vì sao?" Xích trưởng lão chau mày, đây đã là lần thứ bốn ông thấy Quân Huyền tự liếm máu mình.
"Nếu nói như tiền bối..." Dường như hắn vẫn còn đa phần tỉnh táo, "thì vì làm mất cân bằng âm dương nên ma đạo mới cần bị diệt?"
"Đúng vậy, người giang hồ dù theo chính hoặc tà đều tự biết lương tâm, tự nhận thức bản thân. Ma đạo tự coi chính mình là độc tôn, là đạo nghĩa, bất phân địch ta, lạm sát vô số... Chính đạo không dung, tà đạo không nhận, chính là ma đạo."
Quân Huyền đứng nghiêm, gió hiu hiu thổi dây buộc tóc bay bay, phản bác: "Mỗi người tự coi mình là độc tôn sai chỗ nào? Đạo trong lòng từng người hiển nhiên đều là đạo nghĩa. Ta đã lạm sát ai mà tiền bối gọi ta là ma đạo?"
Tà đại hiệp thường ngày khiêm tốn mà lại nói ra những lời thế này, chứng tỏ đã nhập ma chướng không nông.
"Gầm trời thăm thẳm, mặt đất mênh mông, người trong thiên hạ bao la sao lại tự coi mình là tôn chỉ của muôn người? Mỗi cá nhân dĩ nhiên đều sở hữu đạo riêng biệt nhưng chữ 'nghĩa' nào có thể thích áp vào đâu thì áp." Xích trưởng lão kiên nhẫn dùng lý lẽ để làm dịu ma chướng của hắn: "Đại hiệp chưa lạm sát quả thật chưa là ma, vẫn còn quay đầu được."
"Ta không hiểu lời ông..." Quân Huyền nhíu mày mạnh tay day thái dương, siết chặt kiếm Trường Dạ: "Ta chỉ muốn đuổi theo y nhưng ông ngăn cản ta, thật đáng giận..."
"Sư huynh!" - Keng! Kiếm rời vỏ đánh gãy tiếng gọi hoảng hốt của Thanh Đàm. Nhất thời mọi người vừa chạy đến đều ngạc nhiên dừng lại. Kiếm Diễm Dương rốt cuộc cũng xuất chiến!
Đôi mày rậm trên cặp mắt trợn trừng như thần tướng của Xích trưởng lão dính sát vào nhau. Song kiếm trong tay, chiêu thức Quân Huyền tung ra chợt biến hóa ảo diệu hơn rất nhiều, lưu thủy hành vân của Xuyên Sơn trưởng môn khó sánh với uy lực phải gọi là sóng trào biển động của hắn. Mắt thường không thể nhìn kịp dư ảnh của kiếm.
Thanh Đàm căng mắt dõi theo muốn chóng mặt, thầm vỗ đùi tán dương sư huynh nhà mình giỏi thế chứ lị! Làm sư đệ được nở mày nở mặt kèm với không ít vận hoa đào dưới danh nghĩa ngưỡng mộ tới hỏi thăm.
Chiến cứng đối cứng, chắc chắn phải so về công lực đầu tiên, mặt này Quân Huyền đã thua, thua không sao, lấy kỹ năng bù đắp là ổn