Nét mặt Quân Huyền tuy lãnh đạm nhưng ngữ khí đã tố cáo cơn giận dữ của hắn. Bất ngờ qua đi, Mạc Tử Liên đổi tay cầm cần đèn rồi cởϊ áσ ngoài phủ lên vai hắn, cất giọng mềm nhẹ thấm đượm lo lắng nói: "Ca ca, cẩn thận lạnh. Vết thương của huynh không nên dính nước. Người huynh còn nóng quá, hãy trở về nghỉ ngơi đi ạ... Ta lo liệu được mà."
Bình thường thì Quân Huyền sẽ thấy y thật đáng yêu, thể nào cũng âu yếm một hồi nhưng hiện tại tâm trạng hắn rất không tốt, định chất vấn mà vừa mở miệng thì bị y chặn môi. Y dành tâm tư lấy lòng hắn, chạm nhẹ đến cọ xát, rồi len đầu lưỡi vào khiêu khích, liếʍ ɭáρ. Y học cách hắn thích hôn, vai hơi co, hai tay đặt lên ngực hắn nắm lại như một thú cưng nhỏ muốn sự chú ý của chủ nhân, từng động thái đều khiêm tốn cố lấy lòng hắn.
Nhưng tới tận khi nụ hôn đã kết thúc, Quân Huyền vẫn không ôm y, Mạc Tử Liên rũ mắt, biết là lần này ca ca thật sự giận dữ, hai bàn tay xoắn vặn siết cần đèn.
"Ta xin lỗi, ta còn có việc cần..." Y chỉ nói vậy rồi định cất bước đi nhưng hắn kéo giật y lại. Chỉ một hành động nhỏ mà khiến hắn phải lung lay tựa vào vách đá, nhọc nhằn thở dốc hai hơi, lạnh lùng hỏi: "Đệ muốn biến ta thành kẻ ngốc phải không?"
"Không có." Mạc Tử Liên lắc đầu, vòng tay ôm eo hắn, san nỗi mệt nhọc của người mình thích qua bản thân: "Không có thật mà. Ca ca của ta rõ ràng thông minh thế này, liếc mắt một cái liền nhận ra ý định của ta. Vì thế nên ta đâu muốn giấu huynh hành động của mình."
Quân Huyền giận đến nỗi tức ngực, thở ngắt quãng bảo: "Đệ đã thấy thủ đoạn của Phó tướng mà vẫn khiêu khích ông ta ư? Đừng có ngốc như thế, quan trường không phải chốn để giở trò vặt. Chưa kể chuyện này có thể dính líu đến hoàng đế, ắt không tốt lành chút nào."
"Ca ca, ta biết chừng mực, sẽ không nhúng tay quá sâu. Vả lại nguồn cơn cớ sự hôm nay, suy cho cùng, cũng bắt đầu từ ông cố của ta, ta khó tránh khỏi phần nào trách nhiệm..." Giọng y nhỏ dần, "về Tiết tiền bối."
"Đồ ngốc." Quân Huyền nhíu mày bóp mặt y: "Chuyện không liên quan tới đệ thì ta hiển nhiên không để bụng, hay đệ cảm thấy lòng dạ ta hẹp hòi nên sợ bị phá đám?"
"Hông có! Hông có, ca hông được nghĩ như vậy." Mạc Tử Liên bị bóp mặt, phát âm không chuẩn xác, lắc đầu mạnh đến mức ngọn đèn trong tay cũng lay động qua lại. Đang khi y dự định thanh minh cho bản thân thì bị một tiếng gọi to ngắt lời: "Cốc chủ! Ở đằng này!"
Người gián đoạn chính là Mạc Tứ, được y trước đó sai đi cùng với hai người nữa tìm ông nội. Ánh mắt và ngữ khí trầm trọng của Tứ dưới ánh đèn nhoe nhoét làm tâm thần y dâng cao bất an. "Ca ca, ca ca..." Y lo lắng gọi, Quân Huyền giữ tay y, tay kia đỡ chiếc áo y khoác cho đắp lên sải vai thanh mảnh, dựa vào y, để y dắt đi.
Giận thì giận lắm đấy nhưng thương thì vẫn cứ thương.
Thân thể lão nhân nằm ngửa, nửa người nhoài lên bờ đá, nửa người ngâm dưới sông đen, trước ngực bị khoét ra một lỗ sâu lõm vào, từng thớ thịt quanh mép vết thương hiện lên ghê sợ dưới ánh đèn. Hai tấm bài vị hắc diệu thạch vỡ nát nằm im lìm phía trên bàn tay căng cứng lạnh cóng của lão. Bờ đá xộc lên mùi máu tanh tưởi, đan vào với cái buốt giá gai người chứng tỏ hình ảnh này không phải một ảo giác.
"... Ông ơi?" Mạc Tử Liên mất tới một hồi đứng như trời trồng mới tìm lại được tiếng nói của mình, đoạn lập tức giãy khỏi ca ca mà lảo đảo lao đến xác Tru Thiên, sóng nước bắn lên tà áo ướt đẫm. Y không để ý tới cơn lạnh, hai má bàn tay chà xuống bãi đá sần sùi, gục đầu, run giọng gọi: "Ông! Ông ơi ông!"
Y càng gọi, càng nức nở, chỉ gọi đi gọi lại mỗi tiếng 'ông', gió to sông dữ liên tục lấn át giọng nói nghẹn ngào dần khản của y: "Cháu đã nói là sẽ không tha thứ cho ông nếu còn có thêm người chết mà. Cháu chỉ còn mỗi mình ông là người thân..."
Quân Huyền mất đi người đỡ, đứng không vững, phải rút bội kiếm ra chống xuống bờ đá, bước đi giống như người già tiến lại gần. Vài mũi châm trên thân đau nhoi nhói. Hắn nghe tiếng khóc kìm nén của y, lòng nảy ra ý nghĩ: cha hắn cũng vừa mới mất mà hắn đã không có thời gian buồn bã và cho tới hiện tại vẫn chưa muốn rơi dù chỉ một giọt nước mắt, quả thực là lãnh tình. Hắn khuỵu gối đặt tay lên bờ vai run run của y, luồn năm ngón tay vén tóc rồi cắn mạnh cần cổ dưới tai y.
Mạc Tử Liên đau đến giật bắn mình, tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng. Quân Huyền nhả ra, nếm được vị sắt trên môi, dang tay ôm y vào ngực, dùng thân nhiệt nóng hổi của bản thân rót vào tâm hồn mờ sương của y một dòng suối ấm áp: "Bảo bối, ta vừa mới phát hiện ra là đệ không nhớ đến ta ngay khi buồn nhưng lúc bị đau, đệ sẽ lập tức nhớ về ta, phải không?"
Lúc đau đớn y sẽ nhớ tới ai ư? Dĩ nhiên là ca ca của y, bởi vì...
"Ca ca..." Y quay đầu chạm gò má ướt nhèm vào gò má nóng bừng của hắn, cười ra tiếng khóc: "Huynh chính là, người duy nhất trên đời này chưa từng làm ta tổn thương."
"Liên Nhi..." Hắn hôn khóe mắt y, sau đó nghiến lấy bờ môi y, nuốt tất cả những tiếng nức nở nhỏ bé vào lòng. Y đè tay hắn xuống, hai tay luồn vào cổ áo hắn, cào ra mười dấu móng đỏ tươi.
"Bảo bối." Quân Huyền khẽ gọi, để y trèo lên người mình làm càn, tầm mắt chỉ thấy những cử động ám mờ. Y quỳ ngồi trên chân hắn, vùi mặt vào vai ôm lấy hắn, nỉ non hỏi: "Ta muốn để lại dấu vết trên người ca ca, được không ạ?"
Hắn bật cười, xoa dấu vết chủ quyền mình tạo ra hồi nãy, bóp eo y đáp: "Chuyện này cũng phải xin phép ta ư?"
Lập tức, y đè hắn xuống.
"Bảo bối, ai bảo đệ không còn người thân? Ta vẫn đang sống sờ sờ ở ngay đây." Hắn âu yếm vuốt mái đầu vùi vào dưới cổ.
Kỳ thực, Quân Huyền đã luôn thầm hiểu, rằng y tuy chưa từng gọi hai tiếng 'ông nội' trước Tru Thiên nhưng trước mặt hắn, y luôn gọi Tru Thiên là ông nội. Khúc mắc của y và Tru Thiên chỉ đơn giản là sự giận dỗi của trẻ con đối với người lớn không thấu hiểu mình, mấy đứa trẻ như vậy chỉ muốn người lớn chịu xuống nước nhận sai là sẽ quên hết mọi chuyện liền.
Mạc Tử Liên trong lòng Quân Huyền là bảo bối nhỏ nhạy cảm và giàu cảm xúc như vậy, chân trước y có thể nằng nặc đòi bỏ rơi người khác nhưng chân sau lại thầm bảo vệ người ta.
Họa chăng kiểu người lãnh tình như hắn sống giữa nhân gian xô bồ thực sự dễ dàng hơn một linh hồn sâu nặng như y.
.
Một lần nữa Quân Huyền tỉnh dậy sau giấc ngủ dài nhất từ khi được hạ sinh trên giường của Xuyên Sơn thì bảy ngày đã trôi qua sau hôm ấy. Kể từ khi biết nhận thức, đây cũng là lần đầu tiên tâm trạng hắn xuống thấp như thế này.
Không ngờ người túc trực chăm sóc hắn lại là Quân Tiêu Mặc, nhóc đó đang ngủ gà ngủ gật trên ghế dựa thì mơ màng thấy người trên giường nhìn mình chằm chằm nên dù Quân Huyền chẳng thấy rõ mặt nó nhưng nhờ nó chộn rộn lắp bắp mà mới biết. Quân Tiêu Mặc xí hổ đến mức mặt đỏ rần rần, chạy biến ra ngoài cửa rồi cứ ở đó ngồi xổm đếm kiến luôn, chẳng theo Dược ông vào xem hắn được khám bệnh.
Dược ông nhìn chằm chặp Quân Huyền trong suốt quá trình khám làm hắn nổi hết da gà lên, sau cùng phun nhả lời vàng ý ngọc hỏi thăm: "Sư phụ ngươi có biết về sở thích đặc biệt của ngươi không?"
Quân Huyền chưa sắp lại trí thông minh của mình vào đúng vị trí: "Ý tiền bối... là gì ạ?"
Dược ông cho rằng hắn giả ngu, đáp: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi rằng sư phụ ngươi ghét đoạn tụ lắm thôi."
Tại thời điểm này, Quân Huyền vẫn còn chưa biết 'đoạn tụ' là gì, mờ mịt đầy mặt, không kịp thắc mắc Dược ông có quan hệ thế nào với sư phụ mình thì ông đã đâm vào eo hắn ba châm, thản nhiên nói: "Ngươi có luyện song tu phải không? Song tu tầm ba lần thì phải cùng nhau lên giường một lần, biết chưa? Người luyện song tu lúc nào cũng ham muốn mạnh nên luôn cần phải giải tỏa, dĩ nhiên là làm nhiều thì thận hư, không tốt, nhưng mà thận đầy cũng không tốt nốt. Ví như," Ông chợt hạ giọng lầm bà lầm bầm, "du͙ƈ vọиɠ dâng cao chẳng đúng lúc, đúng nơi... ngươi đừng coi thường cửa tinh quan nhỏ xíu, xui xẻo nơi ấy bị dính gì không sạch sẽ thì một đời nam nhân của ngươi đi tong đấy. Giờ ta cắm vài châm vào đây..."
Quân Huyền bị ông nói tới mức hóa thành con tôm luộc chín, vô thức túm lại cổ áo, đỉnh đầu sắp bốc khói rồi, nào có nghe được mấy lời sau nữa, lòng trí chỉ hận không