Từ sau hôm đó, Xuyên Sơn chìm vào bầu không khí tĩnh lặng hiếm thấy, tuy mọi hậu sự vẫn được lo liệu chu toàn nhưng tất cả diễn ra cách kín kẽ và gọn gàng đến mức người trong nội bộ cũng chỉ thấy như gió thoảng qua tai. Quân phu nhân tiếp quản tạm chức trưởng môn, ra lệnh phong tỏa núi bế quan và vực Bát Khổ đêm ngày nghiêm ngặt. Trên dưới núi Xuyên Sơn bị nhuộm một sắc màu não nề mơ hồ.
Quân Huyền được sắp xếp cho một tiểu viện tại ngoại sơn, xa lánh khỏi mọi chuyện nội bộ của Xuyên Sơn để an tĩnh dưỡng thương. Từ bốn năm nay hắn luôn trung thành với ba nguyên tắc: không tò mò, không thắc mắc, không nhúng tay vào việc mình miễn phận sự. Thế nên hắn không hay biết một chút xíu gì về cách Xuyên Sơn giải quyết tàn cuộc. Ngày qua ngày chỉ chuyên tâm luyện phần hai Không Cảnh công, cảnh giới nhập định được nâng cao không ít, nằm trên giường, giữa lằn ranh mộng và tỉnh, hắn cũng có thể vô thức đi vào tâm cảnh.
Tập thiền định, trí tĩnh, tâm cũng tĩnh. Áp vào Quân Huyền thì đơn giản chỉ là người vốn tính lãnh đạm càng thêm lạnh nhạt. Ánh mắt hắn nhìn một vật không còn ẩn chứa nhiều hứng thú muốn biết dáng hình rõ ràng của nó nữa. Vốn căn bản Không Cảnh công cũng không cần thị giác nên hắn ngày càng ít mở mắt, thói quen tận hưởng ánh nắng để khích lệ bản thân chưa mù dần phai nhạt.
Tuy nhiên Quân Huyền cũng không hoàn toàn ưa thích sự im ắng, thiếu Mạc Tử Liên khiến hắn luôn cảm thấy trống trải, hắn chú tâm luyện công cũng phần nào để quên đi cảm giác này.
Ngoài Dược ông đều đặn dăm ba ngày lui đến khám cho hắn thì còn có Quân Tiêu Mặc và Mộ Chỉ thay phiên nhau tới đưa cơm nước. Khác với Mộ Chỉ thích hỏi thăm, kể chuyện vặt linh tinh thì Quân Tiêu Mặc lại chỉ im thin thít nhìn chằm chằm hắn ăn. Dù ánh mắt của nhóc ấy không chứa ý thèm muốn nhưng Quân Huyền cũng nuốt không trôi khi bị ngó như vậy. Hắn hạ đũa xuống, ho nhẹ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thoạt tiên Quân Tiêu Mặc lắc đầu, sau đó lại gật, xong lắc đầu tiếp, rồi mới nhớ ra là Quân Huyền không nhìn thấy nên ngập ngừng hỏi: "Huynh... chẳng chút tò mò về gần đây Xuyên Sơn thế nào à?"
Đầu óc cậu vẫn còn đơn giản lắm, bởi vì thấy Quân Huyền đã tham dự vào sự việc vừa qua nhiều như vậy nên cậu tin là hắn sẽ muốn biết kết quả cuối cùng. Do vậy, thời gian qua cậu đã chắt lọc thông tin và ngôn từ kỹ càng để chờ cơ hội kể ra cho hắn.
Nghe thế, Quân Huyền nhẹ nhàng mà xa cách đáp: "Ta vốn dĩ không phải người thuộc Xuyên Sơn, ban đầu là sai vì tự ý xen vào nội bộ các hạ, đã chẳng bị chê trách mà hiện tại còn được cho phép tĩnh dưỡng ở đây, ta đâu thể không biết điều tò mò nhiều như vậy."
"Ừ nhỉ..." Quân Tiêu Mặc thất vọng vê vạt áo. Cậu bê khay dĩa chén được Quân Huyền quen tay xếp gọn gàng, ngồi lại ngó hắn tập kiếm rồi sinh hoạt vài việc vặt vãnh như lau kiếm, gấp giấy thành đài hoa... Hắn không xua đuổi cậu, cậu cũng làm ra như mình quên phải trở về, đung đưa chân nhìn hắn gấp giấy. Không biết hắn làm vậy để giải trí hay gϊếŧ thời gian, trên đầu giường đã xếp thành một hàng hơn mười chiếc đài hoa nhiều màu rồi.
Giấy gấp hẳn là do Mộ Chỉ đưa đến, Quân Tiêu Mặc nghĩ vẩn vơ dựa vào ghế, không gian im ắng làm cậu hơi mất tự nhiên, bèn vắt óc tìm chuyện để lảm nhảm: "Ừm, Mạc cô nương sao lại không tham gia Lôi đài với huynh vậy? Đệ cứ thấy nàng và Liên công tử nhìn giông giống nhau kiểu gì, hai người họ xăm hình hoa như nhau nữa... A, đệ không có ý xấu đâu."
Cậu lúng túng do thấy Quân Huyền nhíu mày, rồi nhận ra hắn không khó chịu mà chỉ trầm mặc với một nét suy tư sâu xa có vẻ khó giãi bày. Đoán vậy, cậu chờ đợi nhưng rốt cuộc Quân Huyền cũng không nói gì, nhận thấy màu trời đã tàn, hắn mới nhắc cậu: "Nên trở về rồi, Quân phu nhân sẽ lo lắng đấy."
Sau đó mỗi lần tới lượt Quân Tiêu Mặc đưa cơm thì đều ngồi lại quan sát Quân Huyền đến khi xế chiều rồi lon ton chạy về. Lúc đã bình phục vết thương chịu phạt ở chân thì cậu ôm một thanh kiếm theo, lắp bắp hỏi hắn mình có được luyện kiếm tại đây không. Thế là Quân Tiêu Mặc rất chăm chỉ chạy đến chỗ Quân Huyền luyện kiếm tới mức quên mất nhiệm vụ đưa cơm, khiến Mộ Chỉ phải đi thay. Không rõ nàng thấy việc hai người im ắng ai làm việc nấy vui thế nào mà cũng xách kiếm tới đòi gia nhập luôn.
Trong khi hầu hết mọi người chỉ tin vào những gì mình chứng kiến thì Mộ Chỉ chính là cô nương duy nhất khăng khăng bảo vệ ân nhân cứu mạng bản thân, Liên công tử, nên độ hảo cảm của Quân Huyền với nàng rất cao.
"Oa!" Một ngày, sau khi luyện kiếm xong, Mộ Chỉ chạy loanh quanh trong sân bỗng reo lên phấn khởi: "Sư đệ! Mặc tiểu sư đệ! Mau đến đây xem này! Đáng yêu quá!"
Quân Huyền không quá chú tâm đến sự vui đùa của hai thiếu niên, thiếu nữ, cũng chẳng tò mò về điều lý thú hai đứa khám phá ra. Quân Tiêu Mặc và Mộ Chỉ xì xầm bàn tính gì đó ngoài sân một hồi rồi chạy lại với hắn, Mộ Chỉ vui vẻ nói: "Quân đại ca, muội tìm thấy một ổ mèo con bên ngoài! Đếm được năm bé lận! Muội và sư đệ muốn đem các bé vào đây được không ạ?"
Quân Huyền mỉm cười: "Tùy ý hai đứa thôi."
Nghe hai người nói chuyện thì Quân Huyền có thể hình dung được bầy mèo con này có màu lông đen trắng, mắt to tròn rất đẹp. Đầu ngón tay cẩn thận vuốt nếp gấp, hắn chợt cảm thấy gì đó cào cào ống quần rồi nhảy bổ vào ôm chân mình, Quân Tiêu Mặc la khẽ: "Bao Hắc Tử*!"
* Lấy ý tưởng từ nickname của Bao Thanh Thiên.
Ra đó là một bé mèo chỉ lớn hơn bàn tay hắn một chút. Quân Huyền nhấc nó nằm ngửa lên đùi mình, vuốt cái bụng tròn vo của nó. Mèo con không sợ người, vươn bốn bàn chân ôm lấy ngón tay hắn, há miệng gặm.
"Mắt của bé này đẹp quá chừng luôn!" Mộ Chỉ reo cười: "Màu xanh dương thẫm như biển sâu, lại còn long lanh lắm!"
Xanh dương thẫm như biển sâu... Quân Huyền lập tức nhớ tới đôi mắt của Mạc Tử Liên, chúng cũng xanh thẫm, phải nhìn kỹ lắm mới nhìn ra màu của lòng biển cả. Hắn tự nhiên cảm thấy rất muốn lại nhìn vào mắt y, da diết ham muốn khám phá đáy biển gom vào trong đôi mắt ấy. Hơn một tháng rồi hắn không mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy khi lại sử dụng thị giác là một cục lông đen như mun đang cố gặm ngón tay mình.
Thiền định làm giảm ham muốn của con người, lúc này Quân Huyền sực nhận ra là mình đã thôi dùng thuốc chữa mắt kể từ khi nhận định thị giác không cần thiết trong việc luyện Không Cảnh công.
Ham muốn của hắn xưa giờ vẫn luôn rất ít, nếu không thì hắn đã chẳng có thể sống tự tại, chẳng quan tâm đến túi tiền mỗi ngày. Hắn có thể không cần thị giác nhưng chưa phải là trước khi hắn khắc ghi thật sâu vào lòng khuôn mặt của Liên.
Quân Huyền thực sự không còn nhớ khuôn mặt vào ngày đầu mình gặp lại y. Hắn có thể lãng quên những ham muốn khác để ghi nhớ rằng bản thân muốn nhìn thấy y.
Tự nhiên hắn cảm thấy mình cứ như khuê phụ mong chồng là thế nào?
Sau đó Quân Huyền không chịu được suy nghĩ này, nóng mặt đứng dậy kéo hai đứa Quân - Mộ ra sân giao thủ ba trăm trận khiến ba ngày tiếp theo, chúng không dám cầm kiếm tới nữa.
.
Nó là con mèo đen nhất, đến mũi và lòng bàn chân cũng đen, Quân Huyền cảm thấy thú vị nên cũng gọi nó là Bao Hắc Tử. Bao Hắc Tử rất thích bất ngờ nhảy ra tấn công hắn khi hắn vừa mới bước vào cửa và vươn móng vuốt trèo lên chân hắn. Mộ Chỉ trổ tài nữ công qua việc làm cho Bao Hắc Tử một dây đeo cổ suôn chiếc chuông bạc nhỏ của Liên mà Quân Huyền luôn giữ bên mình.
Thế là không gian yên tĩnh của Quân Huyền lại xuất hiện một tiếng chuông vui tai và nhiều thêm đám âm thanh 'méo meo mèo'. Quân Tiêu Mặc rảnh rỗi hơn Mộ Chỉ nên tần suất chạy tới viện ngoài núi nhiều hơn, mỗi lần cậu đến đều thấy Quân Huyền bị mấy cục lông trèo lên vạt áo, chỉ duy Bao Hắc Tử là lớn gan nhất, nó trèo tới tận đầu Quân Huyền để ngủ, lim dim mắt nhìn xuống anh chị em của mình như nhìn lũ kém cỏi.
Tám ngày sau khi nhặt mèo con, Mộ Chỉ tìm thấy xác mèo mẹ đang thối rữa ở ven rừng nên nàng quyết định đưa bốn mèo con ngoài cục than đen lên núi. Bao Hắc Tử liền trở thành bá chủ một phương trời. Nó ưng con chuột bông do Mộ Chỉ làm lắm, thậm chí khi Quân Huyền luyện kiếm, nó cũng cắp chuột bông nằm lim dim trên đầu hắn. Vì Quân Huyền cao hơn mình nên khi bị đôi mắt xếch của Bao Hắc Tử nhìn, Quân Tiêu Mặc cũng ảo giác nó đang khinh cậu.
Cậu lầm bầm sau khi tập kiếm: "Nó chỉ được hai con mắt nhìn đẹp chứ lông đen thui như cục than, xấu muốn chết."
"Méo!"
Ngay sau đó cậu ăn mấy vết cào bật máu. Cục than Bao Hắc Tử dù bị trách mắng vẫn cứ nghênh ngang nằm trên vai Quân Huyền lườm cậu, chủ nó thì bất đắc dĩ tìm thuốc bôi cho Quân Tiêu Mặc, bỗng hỏi: "Tháng sau là sinh thần của Mặc đệ phải không?"
Hắn gọi Mặc đệ dựa theo cách Mộ Chỉ gọi cậu.
Quân Tiêu Mặc mở to mắt: "Làm sao huynh biết?"
Quân Huyền không trả lời câu đó, nói: "Ta không tiện rời khỏi nơi này nhưng có thể làm một vài thứ, tại đây thiếu thốn dụng cụ và nguyên liệu, nếu Mặc đệ không chê thì giúp mang cho ta những đồ vật cần thiết..."
.
Quân Tiêu Mặc nghĩ ý niệm mình cố giữ kín trong lòng đã bị mẹ và Quân Huyền phát hiện ra từ lâu. Cậu không hiểu vì sao trước đây mình hận đến chết đi không thể phủ nhận quan hệ giữa Quân Huyền với cha nhưng bây giờ, từng ngày trôi qua, lại cảm thấy Quân Huyền từng chút một thêm giống cha.
Từ nhỏ ai cũng nói cậu giống mẹ nhiều hơn cha nên cậu đặc biệt rất bám cha, càng lớn càng muốn trở nên giống cha, vậy mà cha lại bảo kiếm pháp của người không phù hợp cho cậu luyện.
Thế thì kiếm pháp của cha phù hợp với ai nếu chẳng phải con trai duy nhất của cha? Đáp án của câu hỏi đè nặng