Họa Mục

Chương 73


trước sau

Làn tóc đen nấp dưới tấm voan đỏ viền đăng ten suôn những chiếc lục lạc bạc tròn không ngừng khơi dậy vấn vương trong lòng Quốc sư. Trang phục của Điệp Cách khá tương đồng với người Tư, cũng gồm ít nhất ba lớp: áσ ɭóŧ, áo trong đan chéo, áo ngoài rộng ống nhưng dáng áo đứng hơn, tay áo tròn hơn và chất vải cũng cứng hơn. Họa tiết thêu trên áo có thể là hoa lá, cành cây hoặc con vật mà ai cũng nhìn ra, cũng có thể chỉ là những hoa văn tùy hứng vô nghĩa. Chỉ thêu luôn gồm nhiều màu sặc sỡ đan xen với nhau, sự tương phản của các màu sắc sinh ra tính hòa hợp lạ kỳ, lấn át cảm nhận khập khiễng, khiến người kinh diễm.

Nữ thường đội voan che mặt, nam để đầu trần hoặc làm bảnh bằng mũ đính đá quý. Hai phái đều chuộng đeo trang sức đá quý để khoe ra sự giàu có và quyền lực của mình. Nội chỉ xem trang phục, đã thấy Điệp Cách giàu sụ: ăn mày tại Địa thành có thể thiếu nhà, thiếu áo, thiếu ăn nhưng lại chẳng thể thiếu đá quý để tự làm đỏm. Địa thành và tộc Điệp Cách từng nhờ nguồn đá quý này mà thống trị Tây Vực một thời gian đủ dài để người trong tộc tới hiện tại không thể nhận ra cốt lõi đang dần mục ruỗng như một nàng giai lệ sau tuổi tứ tuần cố gắng che giấu các thớ thịt sạm màu chảy xệ trên cơ thể gầy gò của mình bằng thật lắm gấm vóc đắt đỏ và trang sức lộng lẫy. Và 'nàng' chìm sâu trong ảo tưởng mê muội đến mức vẫn tưởng là 'các đấng thân hào' trước đây luôn xun xoe dưới váy 'nàng' cầu xin một nụ cười vẫn đang 'hâm mộ' của cải của mình.

Ai là người thống trị một đất nước, đứng trước một rương kho báu nội tầm tay, lại chẳng chút động lòng? Nếu không nhờ vị trí địa lý nằm giữa ba nước lớn: Tư, Minh và Yên Hoa luôn kìm hãm lẫn nhau thì Địa vương thành ắt hẳn đã bị một trong ba thôn tính từ lâu.

Cơ mà Tư quốc, nhờ Mạc Tử Liên nhúng tay vào việc của Hậu gây ra vấn đề 'xâm phạm địa giới' nên đã hưởng rất - là chẳng ít của cải của vương thành. Người Điệp Cách ngay hiện tại hận nhất tàn dư của vương hậu, hận nhì hoàng đế Tư quốc. Dòng họ tư tế Nạp Lan đóng kín cổng, lấy cớ tự kiểm điểm để giảm tần suất rời khỏi nhà đến mức thấp nhất.

Trên lý thuyết thì Hoàng chẳng làm sai gì cả nhưng vì quá yếu đuối và vô dụng, tồn tại y như trong suốt, nên đám hoàng tộc vương tử nữ cũng tiết dục, khiêm tốn lại không ít, dốc hết sức ra dáng yêu nước thương dân. Nhờ vậy mà vương thành tránh lâm vào khủng hoảng.

Rắc. Gã vương tử đang lầm bà lầm bầm chửi rủa thần dân của mình trong khi miễn cưỡng vâng lệnh phụ vương vác xẻng đi cổ vũ trồng trọt bỗng nghe tiếng gì đó vỡ, vừa ngẩng lên liền trúng thẳng vào mặt một bãi nhớt.

"Con mẹ nó! Đứa nào dám phạm thượng!" Gã chùi mặt, nhận ra đó là trứng sống bị hỏng, vừa hôi vừa chua, hách dịch quát ầm lên. Gã thấy một 'nữ tử' che voan dựa vào lan can giễu cợt nhìn mình nhưng chẳng dám kiêu căng như bình thường bởi vì Quốc sư đang ở đằng sau 'đứa tớ gái' lớn gan ấy. Gã chỉ có thể ngậm mồm, nuốt giận bỏ đi thật nhanh.

Mạc Tử Liên nhàn nhã vứt hai nửa vỏ trứng rồi thò vào giỏ lấy ra một quả khác, ngâm nga khúc đồng dao truyền thống chờ đợi nạn nhân tiếp theo.

Đinh đang, đinh đang... Chuông bạc cất cao chất giọng trong trẻo.

Mạc Tử Liên hầu như chẳng tha cho người nào, hoàng tộc tới quan viên, binh lính, dân đen với tướng đi phách lối... ai cũng 'được' y tặng trứng trúng vào đầu tóc mặt mũi, vừa đùa giỡn người ta vừa cười sảng khoái. Quốc sư xoa trán tạm nghỉ công vụ, lệnh kẻ hầu đổi trà và mang cho người đang vui đến quên trời đất kia thêm trứng. Biết là thể nào ngày mai cũng sẽ có rất nhiều người lải nhải cáo trạng với mình nhưng Quốc sư chẳng để tâm, chính hắn cũng muốn hất cả rổ trứng vào đám người kia.

Kẻ hầu khúm núm vâng dạ, mười phần cung kính thêm trứng vào giỏ cho vị khách quý đang vui đùa như thể bản thân là tổ tông của triều đình này. Quốc sư quen uống trà đặc và nóng, mùi hương nồng đượm, vào miệng đắng chát giúp tâm trí tỉnh táo, minh mẫn lâu với khối lượng công việc lớn. Hắn dựa lưng vào ghế, nâng mắt ngắm nhìn người ấy, vị trà khỏa lấp xoang mũi, khoang miệng.

Uống trà mà hắn lại cảm thấy ngà say, có lẽ là vì sắc đỏ rực rỡ trước mắt.

"Chơi xong rồi à?" Thấy y đứng yên ôm lan can một lúc, Quốc sư thản nhiên hỏi, ra dấu cho người đem bình nước tới: "Chơi xong thì rửa tay rồi ăn điểm tâm."

Mạc Tử Liên rửa sạch tay rồi cởi voan quấn quanh cổ, kéo ghế ngồi xuống, nhón lấy một miếng bánh mặn, hỏi: "Đại hôn của Ô Khê thế nào rồi?"

Quốc sư đáp: "Thương Vũ vương tính tình trăng hoa, hậu viện nuôi vô số mỹ nhân nhưng ta đã cho người thăm dò kỹ lưỡng, gã không thích nam, cũng chưa từng chạm vào các thiếu niên mềm mại được dâng tiến. Điện hạ gây ấn tượng đầu tiên thật xấu với gã, gã khó mà muốn chạm vào điện hạ. Điện hạ trước giờ điềm đạm, sẽ không dễ mất khống chế cảm xúc."

Mạc Tử Liên thầm chê Ô Khê im ỉm lầm lì, nói xấu nó một câu, nó không biểu hiện buồn giận gì hết thì chưa biết chừng lòng nó đang tính kế trả thù. Y gảy gảy lá trà nổi trong chén, chống cằm dõi mắt quan sát y bào và mũ đính của Quốc sư, ăn mặc thế này đi sang Tư quốc thì họ hẳn sẽ khen là 'thở cũng ra mùi tiền'. Nhưng mỉa mai thay sự giàu có của Địa thành chỉ là thổ cẩm nhai dai nhách và hàng vạn viên đá quý cắn vỡ răng. Địa thành đang mất mùa trong khi nguồn nước và đất dần dần bị nhiễm độc.

Tại sa mạc, không gì quý giá hơn nguồn nước. Quốc sư đã ra một quyết định khó khăn khi hạ thể diện của chính tộc người mình xuống để ký kết một cuộc liên hôn giữa vương thành và Tây Minh của Thương Vũ vương, đây là một hiệp định rất nhạy cảm vì như thế tức là Quốc sư đại diện cho toàn thể Địa thành thừa nhận ủng hộ Thương Vũ vương thống nhất hai nửa đông - tây Minh quốc hiện bị chia đôi, Thánh tử Ô Khê chính là 'tân nương' được gả sang Tây Minh để đổi lấy nguồn cấp nước và lương thực cho tộc Điệp Cách.

Thương Vũ vương cưới Thánh tử tộc Điệp Cách làm vương phi cũng chỉ để mượn lực lượng Điệp Cách trấn áp Tây Vực, một cuộc liên hôn chính trị diễn ra chóng vánh không hơn không kém. Nhờ mối liên hôn này, Ô Khê trở thành hoàng thân được lòng tộc nhân nhất hiện nay.

Đó là bề nổi nguyên do của quyết định Quốc sư ra, còn lý do sâu xa chỉ đơn giản là để bảo vệ Thánh tử bình an. Địa thành trên bờ vực nửa khủng hoảng này như một kíp nổ chậm... cực kỳ nguy hiểm, Quốc sư đã hi sinh, đã mất mát quá nhiều, bất chấp tất cả, tuyệt đối không thể đánh mất Thánh tử.

Đinh đang, đinh đang, đinh... Tiếng chuông trong như sương sớm nhỏ giọt lần nữa xuôi vào tai Quốc sư tựa suối nguồn của sự hoan lạc xoa dịu bộ óc đau điếng và tâm linh biến động. Y liếc qua hắn, một cái liếc bâng quơ chưa từng lạc mất sự tinh nghịch lúc thiếu thời. Ánh mắt Quốc sư chầm chậm lộ ra hoài niệm.

Nói theo lối ví von, hài tử ấy giống như được làm từ nước vậy, theo mọi nghĩa: mềm mại khả ái, dương quang xán lạn, uống một ngụm vào, hay chính là gặp gỡ y, thì tinh thần lẫn thể xác đều khoai khoái, buồn bực khó chịu đều được pha loãng. Hồi xưa, do y luôn đem nước cho hắn sau mỗi buổi tập luyện, hắn thường ghẹo y là Bình Nước Nhỏ.

Vì y là nước nên rốt cuộc hắn càng cố nắm chặt, y càng nhanh chóng chảy ra khỏi kẽ tay. Nước, không thể gắt gao nắm giữ, chỉ có thể cẩn thận nâng niu. Khi Quốc sư hiểu được điều này thì lòng bàn tay đã sớm khô nứt nẻ.

Mạc Tử Liên vừa ăn điểm tâm, bánh mặn, bánh ngọt gì y cũng xơi tất, vừa trao đổi về tình hình Tây Vực với Quốc sư. Quốc sư chỉ ăn đúng một lát bánh bơ rồi chú tâm uống trà, thay trà đã ba lần, giữ ngữ khí không mặn không nhạt hàn huyên với y.

"Ngươi đó, vẫn ăn nhiều như ngày nào..."

Sau khi Quốc sư buột miệng nói như vậy, bầu không khí giữa hai người tựa một viên đá bị thả vào hồ sâu, trầm mặc, chênh vênh, vô đích điểm.

Người ngoài nhìn vào ắt hẳn đều sẽ thấy họ trò chuyện rất hài hòa, thoải mái, không khéo còn tưởng là bạn bè lâu năm. Chỉ bản thân hai người mới hiểu ai ăn nhiều là nhờ hương vị thơm ngọt của thức ăn đè nén sự bức bối, ai uống nhiều cũng là lấy nước trà đắng chát đẩy lùi bóng tối trong lòng.

"Ngươi luôn biết cách tận dụng thời cơ." Cuộc trò chuyện bắt đầu thiếu tự nhiên, Mạc Tử Liên vuốt ve chiếc khuyên tai cũ kỹ đang đeo, nói: "Xin ngươi hiểu cho rõ, là ta không làm những chuyện này vì một ai, tất cả đều chỉ là cảm hứng nhất thời của ta. Thời thế trở nên có lợi với ngươi vì ngươi biết tận dụng thế thời, vạn lần đừng tự mình đa tình, ta kham không nổi."

Sở dĩ y nói thế này là vì sau sự việc của Hậu, phe của Quốc sư bị ảnh hưởng ít nhất về mặt danh tiếng cũng như uy tín, thậm chí

Quốc sư còn nhân thời cơ đứng ra ổn định triều đình, đoạt lấy triều quyền. Đây là một trận thắng đậm của Quốc sư, đưa hắn trở thành nửa người thống trị vương thành mà hoàng tộc gặp cũng phải hành lễ. Nói cách khác thì Hoàng chỉ ngồi trên vương vị danh nghĩa, kẻ cai trị đích thực là Quốc sư.

Những sự việc này mới xảy ra từ nửa năm nay, Mạc Tử Liên chỉ ngăn ngừa Quốc sư nghĩ nhiều, với lại mặc dù y tùy hứng phá phách nhưng cũng đâu ngu, Địa thành khủng hoảng thì Hoan Lạc cốc cũng bị ảnh hưởng. Bảo vệ Hoan Lạc cốc là nghĩa vụ tất yếu của y.

Kỳ thật, không cần y cẩn thận, Quốc sư cũng đoán ra những ý nghĩ khách quan đó, chỉ là khó cầm lòng, nhất là khi trong tay đã nắm được quyền lực gần như tuyệt đối, tham vọng đối với thứ chưa thể chiếm được càng mãnh liệt.

Thế là Quốc sư đứng dậy, chậm rãi lại gần Mạc Tử Liên, chú ý quan sát thần sắc y, chỉ thấy y ngồi bất động, chẳng chớp mắt dù hắn lướt qua y rất gần. Hắn siết lấy lan can, lưng áo trong đã ướt sũng, kìm nén tiếng thở dốc, mạnh tay day thái dương, ép mình không được nhìn y nữa.

Đinh đang, đinh đang...

"Ta nhớ Thủy phu nhân thường nói về việc Địa thành cần phải thay đổi, chẳng thể cứ đóng cửa tự chơi nhưng với hoàng thất hiện tại thì vô phương. Thực ra ta rất thắc mắc, Thủy phu nhân thuộc dòng dõi quyền quý, được Nạp Lan sư phó dạy dỗ, thứ nhất - hà cớ lại gả cho Thủy Kính trang chủ là người giang hồ? Thứ hai - làm sao bà có thể suy nghĩ khác biệt như vậy? Ai đó đã gợi ý cho phu nhân chăng?"

Quốc sư đè tay lên lồng ngực nhoi nhói, hắn luôn biết cha mẹ mình không hề yêu nhau, dù đã hạ sinh ba đứa con, tình cảm giữa họ vẫn nhạt nhẽo như nước lã. Hắn cũng từng nghi vấn về cách biệt giai cấp giữa hai người nên ngay sau khi nắm đủ quyền lực khả dĩ, hắn lập tức điều tra về hôn phối của cha mẹ. Thật bất ngờ là chính mẹ hắn đã cầu xin cho được lấy cha.

Nhưng. Mẹ chưa từng yêu thương cha. Và cha cũng không hề ưa thích mẹ. Rốt cuộc điều quái quỷ gì đã xui khiến hai người cách biệt nhiều đến mức này kết duyên với nhau? Hắn thật sự bị khủng hoảng vì sự kỳ quái của hôn phối giữa cha mẹ mình, ăn không ngon ngủ không yên cho đến khi được biết về Cửu công chúa.

Cửu công chúa của tiên vương, tiểu muội của Hoàng hiện tại, người mẹ hiền dịu của Mạc Tử Liên, không, của Cửu Điệp mới chính xác. Một người đàn bà cực kì tài giỏi và tham vọng ngút trời. Quốc sư chỉ vừa điều tra ra vào giữa năm nay sau khi lật tung ba thước đất của hoàng cung thì biết được mẹ hắn từng làm thư đồng của Cửu công chúa và bà ngoại của nàng chính là dì cả của cha hắn. Hầu hết những thị tỳ của Cửu công chúa đều đã tuẫn táng theo chủ khi nàng bị xử tử vì 'thông gian với máu lai' nên Quốc sư cũng vất vả lắm mới tra ra các mối quan hệ này.

Quốc sư luôn biết mẹ mình rất yêu quý Cửu Điệp, không phải kiểu cưng dưỡng con dâu tương lai mà là yêu thương như thể con ruột của bà - thậm chí hơn cả con ruột chân chính. Đây là lý do hắn càng lớn càng thất hòa với mẹ, nhưng lại hiểu mình không thể trách Điệp Nhi, nỗi tủi hờn cứ thế tích tụ thành bọc ứ nghẹn, nhức nhối trong lồng ngực, trong trí óc hắn đến khi nó nổ tung.

Khoảnh khắc y rơi xuống hồ Khô Lâu, hắn cứ ngỡ bản thân đã gϊếŧ y mất rồi... Hắn cứ ngỡ cả khoảng trời rực rỡ trên đầu lập tức ập xuống, sụp đổ hoàn toàn, chôn vùi hắn vào bóng đêm vô cùng tận. Mỗi lần nhớ lại tứ chi hắn đều run rẩy và cảm xúc bắt đầu mất kiểm soát, hắn đau đớn tới đứng không vững và trước mắt mờ dần đi như thiếu dưỡng khí. Nhưng thế này đã là gì so với tất cả những khổ sở hắn từng bắt y trải qua? Quốc sư bóp chặt quyền trượng, tình trạng thiếu dưỡng khí giả làm hắn phải hô hấp bằng miệng, máu của nửa thân trên dồn hết xuống dưới khiến bàn chân hắn đóng cứng vào sàn.

Hai bàn tay Mạc Tử Liên bị tiếng thở đằng sau kíƈɦ ŧɦíƈɦ siết lại, y biết rõ sự bức bối của Thủy Nguyện trong những năm ấy nhưng còn có thể làm gì? Hắn lại không biết y bị ngáng trở về việc làʍ ŧìиɦ và ám ảnh với giới tính đều tại mẹ hắn.

Thủy phu nhân thích y là nữ hơn... bà đối xử với y như nữ giới, chăm sóc y như nữ giới và cũng góp phần giấu Thủy Nguyện về giới tính thật sự của y. Thế nên khi biết chân tướng quá trễ, Thủy Nguyện không thể chấp nhận được và lâm vào rối loạn. Y hiểu, y đều hiểu. Đáng chết trời sinh y nhạy cảm và đa cảm như thế này! Chuyện gì y cũng hiểu!

Nhưng mà... làm sao y chịu đựng nổi dư âm khủng hoảng của tất cả những khổ sở trước kia cứ mỗi lần đối diện với Quốc sư là ập về?

Suy cho cùng, tránh mặt nhau là giải pháp tốt nhất cho cả hai.

Từ lâu y đã lờ mờ nhận ra ánh mắt tràn đầy nhu tình của Thủy phu nhân khi nhìn y dành cho một người khác, một người mà bà có thể thông qua y để gặp gỡ, người có cùng giới tính với bà... Thủy phu nhân yêu mẹ của y sâu đậm, tha thiết đến mức ám ảnh và sẵn lòng gả cho một người đàn ông thuộc giai cấp thấp kém hơn mình để giúp 'A Hoan' theo đuổi khát vọng.

Tên chính xác của thứ Cửu công chúa theo đuổi phải là 'tham vọng', A Hoan không hề yêu ai, kể cả cha y, Thủy phu nhân và Thủy Kính trang chủ. Nàng vốn nổi tiếng tài sắc vẹn toàn, giỏi giang hơn người, lý ra đã là nhân tài áp đảo bốn phương nếu thuở cập kê không bị tiên Hậu chướng mắt, nhận thấy nàng là mối đe dọa nên phái kẻ gian cưỡng bức, chặt đứt tiền đồ của nàng. Chính Hoàng hiện tại là con ruột của tiên Hậu vẫn còn sợ sệt khi kể về thủ đoạn của mẫu hậu năm xưa. Cũng do thủ đoạn tàn nhẫn và sự bao bọc quá kỹ nên tiên Hậu nuôi ra một đứa con nhu nhược dễ bị cạy miệng.

Cửu công chúa đã nhẫn nhục tất cả, bất chấp tất cả để trả thù và thực hiện tham vọng, nếu nàng không thể trở thành người thống trị thì nàng sẽ đưa con mình lên làm người thống trị. So với Ô Khê được kỳ vọng thì Mạc Tử Liên lại chỉ như một quân tốt được sắp đặt để dự bị hoặc thế mạng. Cửu công chúa tuy muốn cải cách Địa thành nhưng vẫn bị tư tưởng kỵ con lai cổ hủ ảnh hưởng đôi chút. Ô Khê nhỏ hơn y sáu tuổi, năm ra đời vừa khéo trùng với năm cha mẹ y bị xử tử, hai chi tiết này khơi trong tâm trí y một suy đoán: phải chăng năm đó mẹ y bị tiên Hậu phát hiện ra dấu hiệu 'chửa hoang', vì bảo vệ Ô Khê nên mới khai ra sự tồn tại của y? Có phải người thật sự sẵn sàng từ bỏ mạng sống y để cứu dòng máu 'thuần' hơn?

Một nữ tử với lòng trí 'lạnh' như người hẳn là dám lắm.

Dẫu không còn ai có thể cho y đáp án chính xác nhưng y cảm thấy mình hiểu mà, hiểu mà.

Ô Khê là con dòng thuần, đệ đệ cùng mẹ khác cha của y... Về phần người cha của nó là ai, y sẽ từ từ tìm hiểu.

Mạc Tử Liên hơi ngước nhìn trời, ánh nắng chói chang khiến y nheo mắt lại. Một con tử điệp bay ra từ trong ống tay áo, đậu lên chóp mũi y, xòe đôi cánh lấp lánh rủ bóng chắn bớt nắng cho chủ. Y trầm ngâm tự nói trong lòng: mẹ này, mẹ muốn Ô Khê trở thành vương hoàng, con sẽ giúp nó như ý mẹ; nhưng tuyệt đối không với vai trò 'đá lót đường'. Nó muốn trở thành vương hoàng thì nó phải có đủ năng lực để kế thừa vương vị, con đây sẽ là người sát hạch nó...

Y luôn suy nghĩ theo hướng lạc quan để thổi tan bớt nỗi buồn đè nặng trái tim, y ước gì mình vô tâm nhưng nếu y vô tâm thì làm sao thích ca ca?

Ngay bây giờ y chỉ muốn nhào vào lòng ca ca và òa khóc một trận thật to, muốn đòi ca ca thương thương y nhiều lắm, hôn y đến mệt mới thôi. Nhưng y cảm thấy hiện tại mình đứng cũng không nổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện