Tây Quan ải như bị ngâm trong một hũ sương đêm, không khí lạnh giá như lớp màng giọt sương căng mọng ôm lấy gò má người ta. Con mèo mun nằm sấp trên lưng ngựa ô lim dim, hai chiếc đuôi cùng nhịp quất qua lại. Ai đi đường cũng thích thú với chúng.
Không khí trong quán rượu cũng khá lạnh, Quân Huyền chỉnh cổ áo, chụm tay hít mũi một cái, cảm thấy hơi không khỏe, có lẽ là do khí hậu không hợp.
"Quân tiểu ca à..." Người ngồi đối diện là chủ của bàn ăn này, Thất Thất đầy tự đắc cười ngoác miệng, giả giọng nhão nhoét kéo dài chữ 'à' cuối cùng, dùng đôi tay nâng một thanh kiếm dài cỡ hai thước, với một cử chỉ khoa trương, đặt lên bàn rượu chếch về phía Quân Huyền: "Nghe đồn huynh phá được Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm hả? Lợi hại, quá lợi hại."
Quân Huyền chẳng tỏ rõ vui buồn, cũng chưa vội đáp lời thừa nhận hay phủ nhận, áp lòng bàn tay trên bao kiếm, cảm nhận nét hoa văn bị mài mòn thân thuộc rồi tuốt kiếm ra. Ánh sáng trắng bạch lóe lên lóa mắt, hai ngón trỏ và giữa khép lại vuốt dọc theo thân kiếm, hơi lạnh và sự sắc bén của kim loại toát ra sức đe dọa trầm tĩnh, kín kẽ. Quân Huyền hài lòng tán thưởng: "Đa tạ Thất huynh đưa kiếm. Thật là tay nghề rèn kiệt xuất."
Mặt tiền của Cái Bang phái tuy gồm toàn ăn mày rách nát, bụi bặm khiến người ngoài chê cười nhưng ẩn trong nội bộ lại sở hữu các chất liệu và thợ rèn binh khí bậc nhất. Một thanh thép chỉ mới được rèn thô cũng đáng giá cao trên giang hồ.
"Thập Bát La Hán trận là diệu trận của Thiếu Lâm tự, ta đây có tài cán gì mà phá được? Thất huynh đừng nghe đồn bậy bạ."
Tiếng cười cợt của những kẻ say mèm ở bàn khác át cả giọng nói của Quân Huyền. Hắn đặt Diễm Dương đè lên Trường Dạ, tư thái ngay thẳng như tùng, ngoài cánh tay thì toàn thân đều bất di dịch, ánh sáng trong hai con ngươi đen không thấy đáy cũng lười dao động.
Một đĩa thịt bò xào đậu được tiểu nhị bày lên cùng với một vò rượu hoa quế thơm nức mũi, Thất Thất uống trước rồi thổi thổi một miếng thịt, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Quân tiểu ca, năm nay thực sự là một năm cát tường của huynh đấy, từ đầu năm đến cuối năm, tên huynh đều được cả giang hồ réo gọi."
"Thật sao?" Quân Huyền đáp không rõ ý: "Ta lại cảm thấy bản thân cứ cố tình bị chú ý."
"Hờ, cũng đúng." Mi mắt Thất Thất cụp xuống, con ngươi đảo lên, nheo nheo với nét buồn bực: "Huynh luôn luôn được các cô nương chú ý, hoa đào nở mười dặm, đứng im một chỗ thôi cũng có người đổ trong khi ta trăm tính, ngàn tính, tán tây tán đông, cô nương lúc nào cũng về tay người khác. Đúng cái vận số đen đủi, già khú rồi mà vẫn chưa kiếm được vợ."
Thất Thất dốc ngược rượu vào cổ, đập chén xuống bàn, vò vò tóc sau gáy ngó mắt ra ngoài đường, rung đùi như bồn chồn.
"Thất huynh thật sự là bằng hữu tốt." Quân Huyền nghiêng vò thêm rượu cho hắn, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Ta đã biết từ sớm là Diệp bang chủ theo dõi mình."
Nghe hắn nói trúng tim đen, mặt mũi Thất Thất nhanh chóng nhăn nhó như một đứa nhỏ bị phụ mẫu từ chối mua kẹo. Hắn tiếp tục vò tóc, ánh mắt phức tạp, chưa đáp lại.
Sư phụ của Quân Huyền và Bang chủ Cái Bang Diệp Bái cũng là đằng có giao tình thâm niên nên khi bị nhất Nhị chấn Thiếu Lâm 'để mắt', hắn chẳng còn cách nào khác ngoài nhờ vả Nhị chấn còn lại - Cái Bang phái, những người hắn tin tưởng tuyệt đối vào việc giao Diễm Dương cho họ. Sư phụ cho phép hắn làm như vậy, có thể nói đây là cách sư phụ âm thầm đỡ nâng hắn, đồ đệ người đơn độc trên giang hồ hiểm ác.
Quân Huyền không biết Diệp bang chủ bắt đầu trông coi bản thân từ khi nào, cả thiên hạ đều là địa bàn hoạt động của Cái Bang, muốn tránh tai mắt dù hữu ý hay vô tình của họ đều rất khó. Hắn chỉ dám đoán e là sư phụ đã biết hết tất cả, vậy nên người mới chẳng hỏi hắn lời nào về hai năm tránh mặt, chẳng hỏi hắn về Mạc Tử Liên, vì sư phụ được Diệp bang chủ báo lại toàn bộ rồi.
"Quân huynh..." Thất Thất rốt cuộc thả tay xuống, đè lên chiếc dép vải cũ mèm, vá lỗ chỗ của mình, ỉu xìu nói, "ta tin là huynh hiểu, chuyện này cũng rất khó xử cho ta. Ta luôn xem huynh là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau thì làm như thế thật sự khó chấp nhận được. Nay huynh đã phát hiện thì ta cũng dám thú nhận với huynh, bang chủ đúng là đã sai chúng ta theo dõi và báo cáo lại hành tung của huynh."
Thần sắc của Quân Huyền trầm xuống, chẳng ai thích bị người khác bí mật theo dõi, hắn đẩy chén rượu của Thất Thất về phía đối diện, hỏi: "Thất huynh có thể cho ta biết Diệp bang chủ ra mệnh lệnh đó từ lúc nào không?"
Thất Thất lại vò vò tóc, rối rắm đấu tranh.
"Thất huynh." Quân Huyền đẩy chén rượu gọi lại, Thất Thất va phải ánh mắt lạnh lùng của hắn liền giơ tay đầu hàng: "Chính là từ sau trận thách đấu giữa Thu đường chủ và Liên công tử."
Quả nhiên, Quân Huyền đã hiểu, bản thân hắn chẳng qua chỉ là tấm bình phong, người mà Diệp bang chủ thực sự theo dõi phải là Mạc Tử Liên. Thất Thất vẫn tiếp tục vò rối tung tóc, do dự nhìn hắn: "Quân huynh, ta biết chuyện này thật đã làm xúc phạm đến huynh nhưng xin huynh nể tình nghĩa với ta, có thể đừng trở mặt với Cái Bang không?"
"Trở mặt?" Ngữ khí của Quân Huyền như là buồn cười, đáp lại rằng: "Thất huynh nghĩ rằng ta trở mặt với Cái Bang thì sẽ giải quyết được gì sao? Hay là huynh và đồng bạn theo dõi ta đến nay mà vẫn chưa nhìn ra ta dính líu vào chuyện gì, nếu không phải Thất huynh muốn thoái thác thì lẽ nào còn mong ta được bớt bạn thêm thù chăng?"
Lời đó thực sự có phần quá đáng khi vừa châm chọc Thất Thất thiếu nghĩa khí vừa mang ý ám chỉ chữ 'thù' nọ cũng bao gồm cả Cái Bang. Vốn Quân Huyền cũng không muốn nặng lời với Thất Thất, Thất Thất thực thà đến khờ khạo, hoàn toàn không biết cách 'nói mát' nên mới bị cô nương bỏ rơi hoài, nhưng sự việc liên quan tới Liên là một, tương lai hắn cũng không muốn bị người mình coi là bằng hữu thọc gậy bánh xe là hai, hiện tại lời nào nói được thì hắn cũng nói thẳng.
Thất Thất bị hắn nói cho đỏ bừng cả mặt, càng thêm chộn rộn lắp bắp: "Ta, ta, ta không có ý đó. Quân tiểu ca, huynh - huynh đừng nghĩ như vậy, Cái Bang chúng ta nào có thể, có thể..."
Thất Thất không thể nói ra vế sau, đành im bặt, dùng ánh mắt bày tỏ sự chân thành tha thiết của mình. Quân Huyền tự nhiên cầm lấy chén rượu trước mặt Thất Thất, chén rượu mình đã rót lúc nãy, thẳng tay hất đổ toàn bộ rượu hoa quế xuống đất rồi trả lại chỗ cũ, nghiêng vò rót chén mới, nói với người đối diện đang chết sững: "Được rồi, chuyện này xem như giống lượng rượu dưới kia, ta cũng hiểu rằng chẳng thể đổ tất cả tội lỗi lên đầu Thất huynh. Thật may Thất huynh thường ngày hảo rượu tới mức qua ba câu liền hết một vò nãy giờ mới chỉ uống một chén, chứ nếu rượu trong vò đã cạn thì sợ rằng lúc này ta bèn phải bảo 'hữu tình cũng dứt'."
Quân Huyền rót rượu xong, làm cử chỉ 'mời'. Thất Thất bị lời lẽ của hắn dọa sợ ngây người, hai người làm bằng hữu với nhau hơn năm năm, thâm tâm vừa có nể phục vừa có quý mến, tình nghĩa cũng xem như là thước tấc, thế mà Quân Huyền lại dựa vào việc vò rượu vơi đầy hay cạn để quyết định nên làm bằng hữu tiếp hay không sao? Hắn thất thần, trừng mắt nhìn người trước mặt, chợt phát hiện ra đôi mắt Quân Huyền khang khác. Lãnh đạm thì vẫn lãnh đạm, lạnh lùng thì có hơn một chút, tuy nhiên cái khác nhất phải là cảm xúc ẩn chứa bên trong, không tồn tại thất vọng hay phiền sầu, không có sự niệm nể tình xưa, hoàn toàn vô cảm.
Nhớ tới việc trước kia mắt Quân Huyền không thể mở ra, bây giờ mở ra rồi thì lại thay đổi nhiều như vậy, Thất Thất hơi rùng mình với mức độ nghiêm trọng của vấn đề hắn mắc phải. Lấy lại tinh thần, Thất Thất nghiêm túc cầm chén rượu dốc hết vào họng, chùi mép nghĩ: dù Quân Huyền vừa tuấn tú vừa giỏi võ, lúc nào cũng hấp dẫn hết cô nương hắn thích nhưng cái hạng bỏ rơi bạn bè thì đáng bị dúi mặt vào phân bò!
Thất Thất thấy Quân Huyền mỉm cười nhưng xem vào mắt hắn thì lại chẳng biết hắn vui thật hay giả, tuy nhiên cũng bật cười. Đang khi hai người bắt đầu hòa hợp trở lại tán dóc, mắt Quân Huyền liếc ra ngoài phố chợt trừng to, tức thì - vô cớ hắn ném cả vò rượu ra ngoài. Thất Thất ngu người, thấy con ngươi nam tử đối diện tối tăm, hắn thình lình cầm kiếm đứng dậy, quay đi