"Cô....cô..."
*Bốp*
Hoạ Y không chần chừ thẳng tay tát mạnh một bên má còn lại của bà ta, Phương ma ma té ngửa xuống nền nhà, miệng rên la đau đớn.
"Ây yo..hhu".
A Tô bên cạnh mặt vui như xem xiếc, cổ vũ Hoạ Y.
"Tiểu thư, người đánh hay lắm".
Hoạ Y cầm lấy ghế đặt kế bên nơi bà ta té, một chân đặt lên mặt ghế làm điểm tựa, chống một tay hạ thấp thân trên gần Phương ma ma nằm dưới đất đang bưng mặt, ngữ khí đanh thép mang theo quyền lực nói:
" Ta là đại tiểu thư của Phủ tướng quân, bà chỉ là người hầu của nhị muội mà lại dám hống hách, vô lễ với ta.
Ăn nói không tôn trọng đích nữ Chu Gia, ta đánh bà, giáo huấn bà thì đã sao?
Từ khi nào lời nói của nhị tiểu thư viện các người còn lớn hơn cả đại tiểu thư ta đây?"
Hoạ Y cầm lấy chén cơm đã ôi thiu trên bàn úp hết lên đầu của Phương ma ma, bà ta không cam tâm la hét inh ỏi.
"Tiện nhân, ta sẽ nói với Ninh tiểu nương và nhị tiểu thư để họ xử trí cô".
Hoạ Y bóp chặt cằm của Phương ma ma khiêu khích:
" Bà cứ việc.
Chu Hoạ Y ta chờ tiếp đón ".
Bà ta lồm cồm bò dậy, cùng hai tỳ nữ đi theo chạy nhanh ra khỏi căn phòng.
A Tô có chút lo sợ nói với Hoạ Y.
" Tiểu thư, nhỡ bà ta thêm dầu vào lửa thì bọn người vô lương tâm đó không để yên cho chúng ta đâu.
Có khi nào bọn họ kéo đến lại đánh mắng, sỉ nhục người thê thảm nữa thì phải làm sao?"
" Em không phải sợ, ta sẽ tự có cách ".
A Tô nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Hoạ Y không khỏi sửng sốt, đại tiểu thư mà nha đầu hầu hạ bao lâu nay vô cùng nhu mì, yếu đuối.
Bị đánh cũng không đánh trả, bị hất nước sôi đến bỏng rộp da cũng không dám kêu la.
Hằng ngày sống trong gian phòng bị bỏ lại không dùng tới, tơ nhện giăng khắp nơi, bàn ghế ẩm mốc mục nát, phải làm những việc vặt không khác các nô tỳ trong phủ.
Nhưng chưa bao giờ dám đứng lên đấu tranh, chỉ lủi thủi quanh quẩn trong căn phòng, mỗi lần nhìn thấy Ninh tiểu nương và nhị tiểu thư lại sợ hãi tới mức run rẩy, mặc họ sai khiến trêu đùa như một món đồ tiêu khiển.
Mà người trước mắt A Tô hiện giờ vẫn y phục lấm lem thấp kém, nhưng khí chất toát ra lại đường hoàng, khí tức mạnh mẽ bất ngờ.
Từng hành động, lời nói tự tin, kiêu ngạo, hoàn toàn không giống đại tiểu thư của lúc trước mà người ta vẫn khinh thường.
Người còn chưa thấy bóng dáng đã nghe tiếng nói to thô lỗ từ bên ngoài:
"Nhị tiểu thư, xin người làm chủ cho nô tỳ.
Đại tiểu thư thật là quá quắt, đánh mắng nô tỳ."
Chu Tố Cầm đầu cài trâm bạc, mặt mày điểm trang phấn son đẹp đẽ, quần áo bằng lụa thượng hạng sang trọng, mang cả khuôn mặt hống hách bước vào.
"Chu Hoạ Y, ai cho tỷ cái gan đánh Phương ma ma?"
"Bà ta chỉ là một người hầu ta làm sao lại không thể dạy dỗ?"
"Tỷ...
Bà ta là ma ma trong cung được Thái Tử đích thân ban tặng hầu hạ cạnh ta, tỷ có tư cách gì mà dám đánh bà ta?"
Hoạ Y đưa ánh mắt nhìn vào gương mặt vênh váo của Tố Cầm, đanh giọng đáp:
"Tư cách là đại tiểu thư của Chu Gia".
"Ồ...tỷ tỷ vô dụng thường ngày của ta bị ngọn gió độc nào thổi qua trúng vào tim phổi rồi sao, hôm nay lại lớn gan đáp trả không chút sợ hãi.
Cái gì mà đại tiểu thư, tỷ đừng quên hiện giờ mẹ ta mới là chủ mẫu.
Nói cho hợp tình thì ta mới là đích nữ".
Tố Cầm khoanh tay trước ngực, bước đi kênh kiệu vòng quanh Hoạ Y, liếc mắt một thể từ đầu đến chân cô khinh thường.
Hoạ Y nhếch môi cười khinh bỉ:
"Muốn trở thành đích nữ của Chu Gia?
Ninh Tố Nguyệt nói cho cùng cũng chỉ là tiểu thiếp, bước chân vào phủ còn chưa được phép vào từ đường bái lạy, mẹ ta gả vào Chu Gia đi bằng kiệu tám người khiêng, bà ta mãi mãi cũng không thể sánh bằng đích mẫu chân chính của gia đình này.
Từ bao giờ con gái của tiểu thiếp lại đường hoàng được xem như đích nữ?"
" Tỷ...."
Tố Cầm bị những lời phản kích của Hoạ Y làm cho tức điên lên lại không thể trả lời, gương mặt trở nên khó coi cực điểm.
" Phương ma ma có xuất thân trong cung, nhưng mồm mép không biết tôn trọng chủ nhân, hành vi cậy sủng sinh kiêu, ta là chủ nhân chẳng lẽ không thể dạy bảo?"
"Chu Hoạ Y, hôm nay cô bị trúng tà rồi à, dám ăn nói như thế.
Được lắm...Ta sẽ cho cô gánh chịu hậu quả từ cái miệng thúi của cô".
Chu Tố Cầm hất mặt ra lệnh cho những kẻ hầu theo sau hành động, hai tỳ nữ lao đến túm lấy cánh tay của Hoạ Y giữ chặt, Hoạ Y vùng vẫy nhưng không thể thoát, cô dùng chân đá mạnh vào bụng của hai ả tỳ nữ, bọn chúng ngã xuống nền nhà.
Phương ma ma xông vào trực diện đưa tay túm lấy đầu cô, A Tô bên cạnh cũng lao đến đánh đấm bà ta cứu chủ nhân, nhưng không làm lại thân hình béo ú của mụ.
Hoạ Y bước vào kẻ hai chân của Phương ma ma, xoay người theo chiều ngược ra mắt cá ngoài bàn tay khiến mụ buông tay, Hoạ Y nhanh nhẹn nắm chặt lấy cánh tay đó bẻ ra sau, khiến mụ đau đớn cầu cứu Tố Cầm.
"Cô biết võ công?"
Tố Cầm sắc mặt thay đổi bất ngờ, không tin vào mắt.
Hoạ Y liếc nhìn Tố Cầm bằng đôi mắt âm u, lạnh lẽo, Chu Tố Cầm nhất thời bị sắc khí âm lãnh kia làm cho run sợ.
* Chỉ là vài tư thế tự bảo vệ bản thân mà trước khi xuyên không ta đã học được trên mạng, vậy mà lại khiến cho đám nữ nhân kia không đỡ nổi *.
"Chuyện gì mà ồn ào đến vậy?"
Ninh Tố Nguyệt cùng Chu Lương bước vào, ông ta cất giọng cáu kỉnh hỏi.
"Phụ thân, người xem tỷ tỷ hôm nay bị làm sao rồi.
Nữ nhi có lòng tốt bảo Phương ma ma mang hỷ phục cho tỷ ấy, còn sai nô tỳ tay nghề trang điểm đẹp nhất ở trong viện của nữ nhi sang giúp tỷ ấy chỉnh trang hôn lễ.
Vậy mà tỷ ấy ganh tị nữ nhi sắp được gả cho Thái Tử, còn bản thân chỉ được gả cho một Vương Gia mà trút giận lên Phương ma ma."
Chu Tố Cầm nhìn thấy Chu Lương nhanh chóng chạy đến nép sau vạt áo ông ta vờ nũng nịu đáng thương.
Phương ma ma nhận được tín hiệu từ mắt của Tố Cầm, liền khóc lóc ỉ ôi, quỳ dưới chân Chu Lương:
"Tướng quân, người xem.
Hai má của nô tỳ inh rõ dấu tay, vô cùng đau rát.
Đại tiểu thư còn nói nếu nô tỳ dám mách lại với nhị tiểu thư sẽ khiến nô tỳ chết không nhắm mắt.
Còn nói..."
Mụ ta giả vờ lo sợ, không dám nói hết.
Chu Lương nóng nảy quát lớn:
"Còn nói cái gì, nói nhanh".
"Nói Ninh tiểu nương chỉ là tiểu thiếp, mẹ của Đại tiểu thư mới thật sự là đích mẫu của Chu Gia".
Chu Lương nghe nhắc đến Cao Quân Hoa, nộ khí năm phần đã tăng thành chín phần, hắn lườm đôi mắt nham hiểm vào gương mặt của Hoạ Y, ánh nhìn như thể muốn nghiền nát tấm thân mảnh mai trước mặt.
Chu Lương không ngần ngại buông lời cay nghiệt trước bao con người vây quanh:
"Đúng là có mẹ sinh, không có mẹ dạy.
Sắp trở thành Vương Phi nhưng lòng dạ vẫn độc địa, tâm cơ.
Nhanh thay đồ rồi cút xéo khỏi phủ, ta không muốn nhìn thấy súc sinh ngươi nữa".
Hoạ Y đối mặt với những lời lẽ này cảm thấy bất công thay