Mí mắt khẽ động, Trình Quân tỉnh lại đã nhìn thấy Họa Y nằm gục đầu bên bàn tay của hắn, hai tay vòng lại làm gối, mái tóc mật lòa xòa theo sống mũi cao thẳng.
Dưới ánh dương sớm làn da trắng mịn càng thêm nổi bật, hơi thở đều đều.
Hắn ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, khóe môi khẽ cười.
Họa Y bừng tỉnh, ngước mặt nhìn dáng vẻ kém sắc của Trình Quân.
- Là ta đã khiến nàng giật mình sao?
Cô mỉm cười:
- Ngài tỉnh rồi sao? Đói không? Ta đi nấu chút cháo cho ngài.
Trình Quân kéo lấy cánh tay vội quay người của Họa Y, ghì gương mặt đường nét tinh tế sát bên chiếc cằm của cô.
Thì thào:
- Đừng đi.
Họa Y chần chừ, muốn nói rằng cô đã nhớ ra mọi chuyện, nhưng lại mâu thuẫn trong nội tâm.
Nếu hắn biết cô đã nhớ ra, hiển nhiên tình cảm của hắn sẽ tùy ý mà tăng nhiệt, nhưng bản thân cô lại không thể đáp lại, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn với hắn rồi không? Nhưng nhìn bộ dạng này của Trình Quân cô lại càng không muốn hắn mãi vấn vương một nữ nhân đã chết.
Đột nhiên trong suy nghĩ đâu đó cô lại thấy hắn thật đáng thương.
Một thiếu niên ưu tú, lại không có được mỹ nhân mà mình yêu, không ai bên cạnh san sẻ những nỗi đau mất mát cùng hắn, mẫu thân qua đời, người mà hắn luôn gọi Phụ Hoàng trong suốt mấy mươi năm lại không phải ruột thịt, bệnh tật mà hắn luôn triền miên bị đeo đẳng lại do chính người hắn xem như cha ruột ra tay, chỉ vì muốn đề phòng lòng riêng của Trình Quân, bởi hắn là huyết mạch của triều đại trước.
- Y nhi, đây là ở đâu?
- Chúng ta đang ở tạm trong nhà của Âu Dương thúc thúc.
- Âu Dương thúc thúc?
- Là một người bình thường ẩn dật dưới chân núi Mai Hoa, nhưng nhìn qua ta lại có cảm giác không phải người tầm thường.
Chỉ xem qua mạch tượng và biểu hiện đôi chút đã có thể khẳng định ngài trúng phải Lang Tinh Địa Tâm Hỏa.
Họa Y cố ý nói ra, cố ý thăm dò đồng tử xám màu của Trình Quân, cô muốn biết hắn đã phát hiện thứ mà bản thân nhiều năm luôn tìm cách chữa trị là gì hay chưa.
Quả nhiên sắc mặt của Trình Quân không đổi, hắn cũng nhìn thấu ánh mắt thâm ý của Họa Y, nhàn nhạt hỏi:
- Nàng biết rồi sao?
Cô hít một hơi sâu, thở ra nhẹ nhàng:
- Âu Dương thúc thúc đã nói cho ta biết Lang Tinh Địa Tâm Hỏa là gì.
Kỳ lạ hơn là ban đầu thúc ấy không đồng ý chữa trị cho ngài, nhưng khi nghe ta gọi tên ngài, ông ấy đã giật mình, liền đổi ý.
Âu Dương thúc thúc còn hỏi đến chuyện của mẫu phi ngài, biết được bà ấy đã mất, thái độ của thúc ấy có chút bi thương.
Trình Quân ngạc nhiên, nhìn cô:
- Người đó thế nào? Đang ở đâu?
Thông qua miêu tả và những gì Họa Y kể lại, hắn tám phần có thể chắc chắn là người quen, hơn nữa còn vô cùng kích động ôm vết thương chạy ra ngoài tìm.
Nhưng rất sớm Âu Dương đã đi vào rừng hái thuốc, hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Họa Y dìu hắn ngồi xuống bàn tre giữa sân, nhìn thấy sắc mặt đã có sinh khí hơn của Trình Quân mà mừng thầm.
Trình Quân hỏi:
- Y nhi, sau khi vết thương lành lại ta có một số chuyện cần làm, nàng có đồng ý đi cùng ta không?
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Đông Vũ Thành.
- Bên ngoài Nguyệt Quốc sao?
- Đúng vậy.
Họa Y có chút không nỡ, rời khỏi Nguyệt Quốc lại thêm chút tách xa dần với Trình Tranh, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái của hắn, nhưng Trình Quân đối với cô hay là nguyên chủ đều rất nặng tình, vừa ân vừa nghĩa lại càng không nên từ chối.
- Nhị Vương Gia, vậy trước khi đi có thể đáp ứng ta một yêu cầu không?
- Ta muốn nhìn thấy Trình Tranh, một chút cũng được, từ xa thôi.
Trình Quân im lặng, ánh mắt ôn nhu chợt cuộn lên một cơn sóng nhỏ.
Họa Y áy náy cụp mí mắt không muốn đối diện với hắn.
- Được, ta sẽ đi cùng nàng.
Âm giọng trầm ổn đó cất lên, nhưng gương mặt lại chẳng chút nguyện ý.
Dù vậy Họa Y vẫn cảm thấy an ủi, chỉ thẹn đã không kìm chế được nhớ nhung trong lòng.
- Ngài ngồi đây nhé, ta đi nấu chút cháo loãng cho ngài dùng.
Sau khi Họa Y đã khuất vào gian bếp, mười đầu ngón tay lạnh buốt của Trình Quân nắm chặt lại thành quyền, hận không thể một đấm chẻ đôi tảng đá sừng sững cách đó vài bước, hắn nghiến răng tức giận, nhưng ngoài việc giữ nộ khí cho riêng mình hắn càng không nỡ làm tổn thương cô.
- Ta yêu nàng như vậy, dốc hết tâm tư cho nàng như vậy, nàng lại không hề dao động chút nào sao?
...----------------...!
Khi mặt trời đi qua hết dãy núi, ánh tà dương bị mây đen che mất, giữa không gian mờ ảo chỉ nhìn thấy chút sắc đỏ yếu ớt chiếu qua.
Trình Quân nhìn thấy một nam nhân trên vai mang theo giỏ tre, y phục đơn sắc sẫm màu đang đi tới, càng lúc càng lộ rõ dung mạo tuấn dật của ông ta.
Nhìn thấy Trình Quân ngồi trước nhà, Âu Dương hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi sao? Ngoài này gió lớn, nên vào bên trong nằm nghỉ đi.
Không đợi Âu Dương đi qua khỏi, Trình Quân đã thẳng thừng lên tiếng giữ chân ông ấy lại.
- Người có quen biết với mẫu thân của ta sao?
Âu Dương thúc thúc chậm trả lời:
- Không, chỉ tiện thể hỏi thăm, nếu năm đó thê tử của ta