Buổi chiều Hạ Như Họa phải đến trường, cô tìm tới khoa quảng cáo, gọi Tô Đồng. Tô Đồng vẫn mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái như trước, sau lưng cô là một bức tranh nguệch ngoạc. “Sao thế? Lại mất túi à?” Tô Đồng cười nói.
Mặt Hạ Như Họa đỏ lên, lắc đầu nói: “Không có, cùng đi ăn cơm nhé, hôm nay tớ mời cậu!” Tô Đồng hơi ngạc nhiên nhìn cô một, gật đầu nói: “Được, đi thôi!” Hai người lại cùng nhau đi đến quán Tam Thực, gọi vài món đơn giản, Tô Đồng vẫn không khách khí gắp thêm thức ăn từ đĩa của Hạ Như Họa, Hạ Như Họa nhìn cô nói: “Tớ suy nghĩ kỹ rồi, tớ muốn đưa Như Phong đi tự thú.”
“Cậu nên làm thế từ sớm! Nói không chừng anh ấy sẽ được xử nhẹ hơn! Cậu đã nói với anh ấy chưa? Anh ấy nói thế nào?” Tô Đồng thôi gắp thức ăn, trịnh trọng nói. “Vẫn chưa, tối nay hay mai gì đó tớ sẽ nói với em ấy.” Hạ Như Họa dừng một chút, “Ngoài ra, tớ còn muốn nói với cậu chuyện này…” “Cậu nói đi.” Tô Đồng nghĩ Ngụy Như Phong sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Hạ Như Họa, thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục gắp trộm thức ăn của Hạ Như Họa.
“Tớ… Tớ thích anh ấy.” Mặt Hạ Như Họa đỏ bừng, vì căng thẳng nên giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại rất kiên định, “Tớ sẽ cùng anh ấy.” Đôi đũa của Tô Đồng khựng lại giữa không trung, cô ngẩn người rồi lập tức gắp một cục súp lơ nói: “Có phải lời tớ nói đã kích động cậu không? Cậu đừng miễn cưỡng, mặc dù tình thân và tình yêu khác nhau chỉ có một chữ, nhưng bản chất lại hoàn toàn không giống nhau.” “Đúng vậy, cậu đã kích động tớ. Nhưng tình cảm mà tớ dành cho anh ấy, không phải chờ đến khi cậu xuất hiện mới bắt đầu.” Hạ Như Họa lẳng lặng nói.
“Cậu có chịu được không?” Tô Đồng buông đũa, ngồi dựa lưng vào ghế nói. “Thật ra tớ cũng luôn muốn hỏi cậu câu này, cậu có chịu được không?” “Đương nhiên là tớ…”
Tô Đồng còn chưa nói hết thì đã bị Hạ Như Họa cắt lời, cô chân thành nhìn ánh mắt của Tô Đồng nói: “Yêu anh ấy không phải là chuyện khó, nhưng chỉ yêu thôi chưa đủ, phải sống cùng nhau nữa mới được. Nếu như Như Phong thực sự bị xử phạt, vậy không chỉ cần sự đợi chờ. Bây giờ cậu còn đang học đại học, con đường của cậu còn rất dài, thời gian tới cậu sẽ có nhiều sự lựa chọn phong phú, cậu nguyện ý chờ đợi một người phạm tội từng ấy năm sao? Cậu không giống chúng tớ, cậu còn có người nhà, người nhà của cậu có đồng ý cho cậu ở bên một thanh niên đã từng có tiền án hay không? Khi ra tù, anh ấy sẽ không còn những gì mà mình đang có bây giờ, muốn bắt đầu cùng với một người không xu dính túi, không có chỗ ở, không có gì cả, cậu có tưởng tượng ra được nỗi sợ hãi và khổ não đó hay không? Tô Đồng, yêu một người là dung nạp người đó vào sinh mệnh của mình, cho dù tốt hay xấu thì cũng đều tiếp nhận, mà quá trình này không chỉ có sự tốt đẹp mà còn có thể có sự thống khổ vạn phần. Tớ và Như Phong lớn lên bên nhau, chúng tới đã từng xúm lại cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng tớ đã từng bị người ta ức hiếp, lúc học cấp 3, bàn học của tớ bị người ta viết đầy mấy chữ loạn luân, anh ấy bỏ học đến bến tàu làm việc kiếm tiền cho tớ đi học, đã vậy còn bị người ta trừ lương. Trên thế giới này, chúng tớ là những kẻ hèn mọn. Cho nên tớ quả thực đã từng sợ, sợ bị người ta mắng mình vô sỉ, tớ sợ vết thương cũ của tớ bị tiết lộ, tớ sợ Như Phong sẽ rời khỏi tớ… Cho dù tớ biết anh ấy đã làm những chuyện kia nhưng tớ lại không dám đối mặt. Bây giờ khi đang nói với cậu những lời này, tớ vẫn rất sợ, chân của tớ đang run bần bật, nhưng tớ không thể không nói. Vì đối với tớ, Như Phong quan trọng hơn tất cả, tớ không thể chỉ vì mình mà trói buộc anh ấy, để cho anh ấy khó chịu. Cũng không thể chỉ vì anh ấy làm sai một việc mà rời bỏ anh ấy cả đời. Tớ nghĩ sẽ có người giúp chúng tớ, chúng tớ không dám đòi hỏi gì nhiều. Để quyết định được thế này thực sự phải cám ơn cậu, chính cậu đã nhắc nhở tớ, khiến tớ dũng cảm lên nhiều. Tô Đồng, tớ và anh ấy giống như hai cái cây chung gốc, dính liền với nhau. Dù anh ấy phạm tội thì tớ vẫn yêu, chúng tớ sẽ phá vỡ những điều cấm kỵ, có lẽ điều này hơi khó hiểu, có