Sau khi Ngụy Như Phong rời khỏi nhà đến tụ họp với anh Tân, A Cửu cũng nhanh chóng tới. Trên đường lão Chung gọi điện thoại, hàng nằm ở trong một nhà xưởng Tân Kiều, đây là lô hàng lần trước, lần đó vì bị hải quan kiểm tra nên không giao hàng đúng hẹn, người mua hối thúc, không thể tiếp tục kéo dài, bằng mọi giá phải chuyển hàng ra ngoại ô, hôm nay chính là ngày người mua tới nhận hàng. Ba người ở trên xe đều không nói tiếng nào, tình hình cụ thể ai cũng đã biết nên không nhiều lời, Ngụy Như Phong rút tờ báo mà cậu lấy hồi sáng ra, gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, nói cho cậu ta biết thời gian và địa điểm, bảo cậu ta mua giúp vé vào cửa tối này. Anh Tân nghe cậu nói chuyện điện thoại xong, cười một nói: “Thật không ngờ cậu lại có tâm hồn nghệ thuật như vậy.”
“Là do chị em muốn đi xem, em đi cùng chị ấy.” Mặt Ngụy Như Phong hơi đỏ lên, nghiêng người sang nói. “Tình cảm giữa chị em cậu tốt thật đấy.” Anh Tân vươn tay nói, “Để tôi xem, kịch gì thế?” “Nó với chị nó gắn bó lắm! Có gì cũng muốn để phần mang về nhà, người không biết còn tưởng chị nó đang yêu đương với nó ấy chứ, quan tâm đến chị gái còn hơn cả Trình Tú Tú!” A Cửu nhạo báng nói.
“Biến đi!” Ngụy Như Phong cầm tờ báo đập xuống đầu A Cửu, uốn người đưa cho anh Tân, vô ý làm rơi một mẩu giấy nhỏ kẹp trong tờ báo. Ngụy Như Phong nhặt lên, anh Tân lấy tờ báo hỏi: “Cái gì đấy?”
“Không có gì, giấy nhớ số điện thoại của chị em ấy mà.” Ngụy Như Phong vò nó thành một cục, nhét vào trong túi quần. Đó đúng là giấy nhớ số điện thoại, nhưng không phải là số của Hạ Như Họa. Ngụy Như Phong đã từng nhìn thấy dãy số này, nhưng cậu đã sớm ném nó vào thùng rác trong bệnh viện. Đó là tờ giấy do Diệp Hướng Vinh viết, trên giấy có tên của anh ta với nét bút cứng cỏi, và số điện thoại của anh ta. Cửa xe nhanh chóng được mở ra, tiếng lật báo của anh Tân phát ra âm thanh “sột soạt”, ánh mắt của Ngụy Như Phong trống rỗng nhìn ra phía trước. Khi nhìn thấy tờ giấy ấy, cậu cảm thấy tim mình dường như ngừng đập, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Cậu đã từng lo rằng mình sẽ bị người ta bắt đi, sợ cuộc sống lao tù, nhưng điều mà cậu lo sợ nhất là Hạ Như Họa sẽ ra sao, đột nhiên rời khỏi cậu như vậy, cô có thể tiếp tục sống tốt hay không. Nhưng mà, tờ giấy này lại nói cho cậu biết, Hạ Như Họa không sợ cậu rời khỏi mình, mà ngược lại cô vẫn đang nghĩ xem làm cách nào để cậu rời bỏ mình, cô và tên cảnh sát kia vẫn luôn liên lạc với nhau nhưng bản thân cậu lại không biết gì cả.
Ngụy Như Phong tựa trán vào cửa sổ xe, cái lạnh thấu xương từng chút một rót vào trong thân thể cậu, cậu nghĩ về tình yêu sâu đậm của mình, cũng có thể cảm nhận được sự gò bó của Hạ Như Họa, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng, thì ra tình yêu bền bỉ của cậu chỉ trở thành gánh nặng mà cô muốn vứt bỏ, những quật cường và bất khuất, nỗ lực và gian khổ mà cậu chịu đựng mấy năm nay đều biến tan như gió trong nháy mắt, không để lại dấu vết. Như gió, Ngụy Như Phong cười cay đắng, cô tự mình đặt tên cho cậu, thật hợp làm sao. Ba người đến Tân Kiều, đầu tiên anh Tân đi xung quanh nhà kho dạo qua một vòng, lần thứ hai xác định vị trí các cánh cửa, A Cửu rỗi rãnh buồn chán đứng ngoài cửa chính đùa giỡn với con chó săn. Ngụy Như Phong ngồi dưới đất vừa hút thuốc vừa chờ điện thoại của lão Chung.
Anh Tân xem xét xong cũng ngồi xuống cạnh cậu, nhờ cậu châm thuốc. Điện thoại đổ chuông, Ngụy Như Phong nhận điện, là giọng của Tiểu Vũ, đầu bên kia rất loạn. Tiểu Vũ lớn tiếng nói: “Anh Phong! Em mua được rồi! Người quá trời người luôn, phải đi cướp vé chứ không phải là mua nữa! Sao anh lại thích xem ba cái kịch tình yêu sướt mướt thế này!” “Được rồi, cảm ơn cậu, cậu đến phòng anh đi, trong ngăn kéo có mấy điếu thuốc đấy. Cứ lấy mà hút.” Ngụy Như Phong nói, thật ra cậu không hề thích xem mấy vở ca kịch thế này, cậu không đủ trình độ để thưởng thức, nhưng vì Hạ Như Họa, cậu lại trông mong nó đến vậy. Hôm nay cậu biết cho dù mình làm vậy cũng không có ý nghĩa gì, vốn đang bực tức muốn hét to với Tiểu Vũ rằng hãy xé hết vé đi, nhưng cậu không thể nào làm được. Cho dù lòng đã hóa thành tro nhưng bên trong vẫn còn chôn dấu cái tên Hạ Như Họa. Ngụy Như Phong cúp điện thoại, anh Tân hỏi: “Gì thế?”
“Không có gì, là Tiểu Vũ.” Ngụy Như Phong dựng chiếc điện thoại ở trên mặt đất, cậu ngồi chồm hổm một bên nhìn thiết bị cao cấp này, mặt đờ ra. “Mua được vé chưa?” Anh Tân hỏi. “Rồi.” Ngụy Như Phong gật đầu.
“Thế là được rồi, cậu hãy đi theo chị cậu mà hun đúc tình yêu nghệ thuật.” Anh Tân cười trêu ghẹo. “Hun cái gì mà hun, em thế này cùng lắm là bị hun đen thôi.” Ngụy Như Phong tự giễu nói. “Sao coi thường bản thân vậy? Sau này cậu có tình toán gì không? Không lẽ cứ ở Đông Ca hoài?” Anh Tân dập tắt tàn thuốc nói.
“Đành thế thôi, qua được ngày nào hay ngày đấy.” Ngụy Như Phong buồn phiền nói, trước khi nhìn thấy tờ giấy kia cậu còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng hôm nay cậu đã không còn hy vọng nữa rồi, “Anh Tân, còn anh? Sau này có ở lại công ty không?” “Chưa biết nữa, nếu còn lão Chung thì tôi vẫn làm tiếp.” Anh Tân lắc đầu nói, “Thật ra tôi cũng không nghĩ xa như vậy, nếu như sau này nhàn hạ rảnh rỗi thì tôi muốn dùng toàn bộ tiền mình kiếm được mở một quán cơm nhỏ, chị tôi biết nấu ăn.” Anh Tân ngẩng đầu lên, nở nụ cười ôn nhu, Ngụy Như Phong nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy cái người luôn luôn ít nói thậm chí là lãnh khốc này lại có một mặt nhu hòa đến thế, hai tiếng chị tôi khiến lòng cậu tê dại, cậu muốn tìm hiểu thêm: “Anh cũng có chị gái ạ?”
“Ừ, có.” Anh Tân rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói. “Em có thể tới ăn chực không?” Ngụy Như Phong toét miệng cười đùa nói. “Đi đi, đến đây đi, tôi sẽ ưu đãi cho cậu, chiết khấu 88%, nhưng cậu phải cố giữ mạng mà đến nhé, nếu như để kiểu tóc đại ca một chút thì làm bảo kê cho quán tôi càng tốt.”
Lời nói đùa của anh Tân làm cho Ngụy Như Phong trầm mặc lại, cả hai người hình như đều có tâm sự riêng. Ngụy Như Phong nhặt một nhánh cây, vẽ vẽ trên mặt đất, nói: “Anh Tân, anh nói xem chúng ta đang làm cái gì? Bảo vệ? Ác ôn? Tòng phạm? Chó săn? Tấm khiên?” “Cậu nói xem, sao cậu lại bán mạng như vậy?” Anh Tân dập thuốc nói. Đột nhiên con chó sắn ở cửa chính sủa ăng ẳng, tiếng A Cửu ở bên kia vọng tới, dường như đã có chuyện xảy ra. Ngụy Như Phong đứng lên, đi về phía trước vài bước, ngoảnh đầu lại