(Curtain call là lời chào cảm ơn khán giả của các diễn viên sau khi kết thúc vở kịch) Hạ Như Họa nhìn thấy Ngụy Như Phong, cuối cùng lòng dạ cũng được thả lỏng, cô vui vẻ chạy ra đón nhưng Ngụy Như Phong lại không vui vẻ như cô, cậu cau mày thật chặt, trông như đang có tâm sự nặng nề. “Xin lỗi, đến trễ.” Ngụy Như Phong lấy vé ra, nói.
“Không sao, chỉ vừa mới bắt đầu thôi, em đã làm gì thế? Sao trên người em lại nhiều bụi đất thế này?” Hạ Như Họa vỗ vỗ quần áo của cậu, nói. “Đi giao hàng, dính bẩn một chút.” Ngụy Như Phong theo bản năng tránh né tay của Hạ Như Họa, tiến lên phía trước. Hạ Như Họa giơ cánh tay giữa không trung, từ từ hạ xuống. Cô cảm giác được Ngụy Như Phong đang vì chuyện gì đó mà né tránh cô, mà những chuyện ấy lại khiến cho cô lo lắng. Lúc vào rạp hát, đèn đã được tắt hết, Ngụy Như Phong nương theo ánh sáng trên sân khấu miễn cưỡng tìm chỗ ngồi, có người nào đó huých cậu một, thiếu chút nữa cậu đã làm rùm beng lên với người ta. Hạ Như Họa vội vàng kéo cậu bỏ đi, nhỏ giọng xin lỗi những người xung quanh. Lúc ngồi xuống Hạ Như Họa dần dần cảm thấy, buổi tối mà cô mong đợi chắc chắn có điểm gì đó không đúng, bởi vì nó không tuyệt vời như cô đã nghĩ. Cô nghiêng mặt lén lút nhìn Ngụy Như Phong đang nhăn mày cáu kỉnh, có chút xa lạ, cũng có chút thất vọng, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác khi tình yêu của mình bị người ta lạnh nhạt.
m nhạc vang lên, bài ca của dũng sĩ đấu bò hùng tráng mà ưu mỹ, màu sắc trên sân khấu thật diễm lệ, Carmen khẽ ngậm điếu thuốc, phong tình vạn chủng, khi nở nụ cười thật quyến rũ mê người. “Nhất định phải cẩn thận, rồi anh sẽ phải lòng em thôi!” Sự ngang bướng và quyến rũ của Carmen mê hoặc chàng dũng sĩ đấu bò Don Jose tuấn mỹ, thần thái đó khiến Hạ Như Họa nhớ đến Tô Đồng. Màn tỏ tình dứt khoát của cô ấy như đâm vào tim Hạ Như Họa, cô mơ hồ sợ Ngụy Như Phong sẽ vì thế mà động lòng, đồng thời cũng có chút đố kị sự dũng cảm và nhiệt tình ấy. Cô nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói tiếng yêu một cách tự tin như Tô Đồng, tình yêu của cô đã bị vùi lấp dưới tầng tầng năm tháng, không ngờ người mà mình xem là người thân ruột thịt lại trở thành người bồi bạn bên mình suốt cả cuộc đời.
“Tình yêu là một chú chim nổi loạn không ai có thể thuần hoá! Nếu anh không yêu em mà em yêu anh, nếu em yêu anh thì anh hãy giữ mình đấy! Lúc anh nhốt chú chim vào lồng, nó lại vỗ cánh bay đi, ái tình rời bỏ anh, anh muốn chờ cũng không chờ được, nhưng lúc anh không trông đợi nó, nó lại trở về. Anh muốn nắm bắt nó, anh muốn lảng tránh nó, nhưng nó lại tới chọc giận anh!” “Carmen không thể lừa gạt chính mình, cô ấy không yêu anh, không yêu!” “Ô, Carmen của tôi! Hãy để cho tôi tới cứu vớt em, cũng là cứu vớt chính tôi!”
“Tại sao anh lại muốn trái tim này? Từ lâu nói không còn thuộc về anh nữa rồi!” “Nhưng, tôi yêu em! Tôi nguyện làm tất cả những chuyện em thích, chỉ cần em không rời bỏ tôi. Carmen yêu dấu, xin em hãy nghĩ lại những năm tháng mà chúng ta yêu nhau!” “Không! Tôi sẽ không quay về bên anh!”
“Cho tôi hỏi em câu hỏi cuối cùng: Ma quỷ, ngươi không đi cùng ta sao?” “Không, vĩnh viễn không! Hoặc là ngươi giết chết ta, hoặc hãy cho ta tự do!” “Là tôi! Là chính tôi giết chết người mà tôi yêu nhất!” Don Jose giơ cao đôi tay dính đầy máu huyết của người yêu, ngửa mặt lên trời gào thét.
Điệu nhảy Habanera làm cho Carmen càng thêm mỹ lệ, tình yêu nóng bỏng không chịu cản trở thật mê hoặc lòng người. Hạ Như Họa nhớ lại bài học trên lớp, giáo sự từng nói, lời bình đặc sắc nhất về “Carmen “là: Bi thương cùng ái tình, là bậc thầy vĩnh hằng. Quả thực tình yêu đã hóa thành con dao, cuối cùng Carmen chết dưới thanh kiếm của Don Jose Sân khấu hoa lệ và màu sắc rực rỡ làm cô say mê, đôi mắt ngấn lệ làm cho hết thảy đều trở nên mơ hồ. Hạ Như Họa hoàn toàn hiểu được sự bất khuất của Carmen, cô và Ngụy Như Phong cũng đang vật lộn theo đuổi tình yêu y như vậy, lúc này cô cũng đang cầm một thanh kiếm, chỉ có điều cô không đâm vào ngực của Ngụy Như Phong mà lại chặt đứt thứ ý loạn tình mê và sự lo lắng tội ác đang dây dưa giữa bọn họ. Hạ Như Họa nhìn Ngụy Như Phong, vở kịch diễn được một nửa thì cậu liền ngủ thiếp đi, đôi mắt rũ xuống, tay khoát lên tay vịn ghế, cả người trông có vẻ nhu hòa hơn so với khi tỉnh nhiều. Hạ Như Họa nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của cậu, khi vừa mới gặp mặt cô đã nắm lấy bàn tay này thật chặt, cô sẽ vĩnh viễn không rời xa cậu. Cô không muốn bỏ lỡ rồi mới oán thán vì tiếc nuối, cô không muốn giao Ngụy Như Phong cho bất cứ ai. Cho dù cậu bị xử phạt như thế nào, cô vẫn sẽ ở bên cậu cho đến cùng.
Lúc buổi ca kịch kết thúc Ngụy Như Phong bị điện thoại đánh thức, cậu ngơ ngẩn một lúc lâu mới chậm rãi nhận điện thoại. “Alo?” “Em, em muốn nói chuyện với anh.”
Cuộc điện thoại đó là của Tô Đồng, sau khi gặp Hạ Như Họa, lòng cô vẫn rối như tờ vò, cô tin Ngụy Như Phong sẽ đi tự thú, cũng tin rằng Hạ Như Họa sẽ chờ cậu, nhưng cô không muốn làm người ngoài cuộc, không muốn biết tin tức từ báo chí hoặc là các phương tiện khác. Cô muốn cùng Ngụy Như Phong gặp nhau một lần, muốn nghe chính miệng cậu đồng ý, muốn trực tiếp nhìn cậu đi ra khỏi Đông Ca, có vậy thì nếu lỡ sau này không gặp lại, cô cũng có thể an lòng. Ngụy Như Phong dừng một chút, hơi cảm khái nói: “Cô thật biết chọn thời điểm, được, cô tới tìm tôi đi, tôi đang ở rạp hát Hải Bình, vừa khéo rất gần nhà cô.” “Ừ, vậy em đi đây, lát nữa gặp.” Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm, gác điện thoại.
Hạ Như Họa vẫn ngây ngẩn nhìn Ngụy Như Phong nãy giờ, Ngụy Như Phong quơ quơ điện thoại trước mặt cô, thấp giọng nói: “Chị, em còn có chút chuyện.” “Chuyện gì thế? Tối nay có về không?” Hạ Như Họa lo lắng hỏi. “Yên tâm, em chỉ đi gặp một người bạn thôi, còn tối nay… ừ.” Ngụy Như Phong nghiêng người dựa vào ghế nói.
“Phải