- Câm miệng!
Kẻ quái dị một bên cầm kiếm vươn đến khóe mắt Tư Hàn, một bên gầm gừ trợn mắt.
- Grừ grừ...
Tiểu yêu quái trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ, toàn thân giãy giãy.
- Ngâm Tuyết, ngươi rảnh rỗi đứng đó xem trò vui hay sao? Còn không mau giữ nó lại cho ta!
Ngâm Tuyết nhìn thấy tiểu yêu quái trợn mắt phồng má nhìn hắn thì liền có một chút chột dạ, e là sau hôm nay sẽ bị nó ghi thù. Hôm qua đại thống lĩnh bẻ răng nó một lần, sáng hôm sau nó liền chỉ mặt y nói người xấu, còn liều sống liều chết cắn đuôi người ta không buông. Cho nên hôm nay giúp Nhiếp Viễn xóa ấn ký trên mặt nó, e là sau này nó sẽ ghi hận mình suốt đời. Ái chà, hắn không muốn đâu nha!
Ngâm Tuyết nghĩ nghĩ rồi đằng hắng mấy tiếng xong đi ra ngoài, liền nhìn thấy con thỏ thế thân đang đứng ngẩn người hóng hoa tuyết.
- Phong Chi.
- Dạ?
Ngâm Tuyết không dấu vết ngồi xuống thủng thẳng uống trà, giống như kẻ đang tìm cách chạy nạn cũng không phải là mình.
- Vào đó giúp lão đầu giữ Tư Hàn lại.
Phong Chi tuy bình thường thật thà, nhưng y tuyệt nhiên hiểu rõ Hỏa phụng hoàng đó có bao nhiêu hung dữ. Lúc nãy đã nhìn thấy dấu răng nơi cổ tay của Ngâm Tuyết. Hẳn là Ngâm thúc đang tìm cách đổ trách nhiệm lên người mình đi?
- Sao... sao thúc không vào chứ?
- Hử?
Bị Ngâm Tuyết trừng mắt liếc mình, Kiếm Phong Chi đành dậm dậm chân kìm xuống cơn tức giận trong lòng. Y cũng không còn cách nào khác, ai bảo người này chính là người quản lý hình pháp ở Thiên Hoa sơn chứ? Nếu bị hắn ghi thù vào lòng, thì nhất định sau này làm cái gì cũng đều bị hắn đặt dưới mí mắt mà quan sát. Ngâm sứ giả trong lòng chúng đệ tử chính là một kẻ nhớ dai và thù vặt.
- A được được, để ta vào.
Dứt lời, Kiếm Phong Chi liền đi vào trong. Y bình thường có phần ngây thơ nhưng hôm nay lại khá khôn lanh, nhanh chóng dùng miếng vải trùm đầu lại, chỉ lộ ra chiếc cằm.
Nhiếp Viễn nhìn thấy hai người bọn họ kẻ trốn đi người ngụy trang đầy đủ mà không khỏi nhìn lại mình, cái gì cũng hết sức lộ liễu. Quả đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm nha, lâm vào cảnh khổ mới biết ai là tri kỷ.
- Hỏa phụng hoàng ơi là Hỏa phụng hoàng, ngươi xuất hiện cũng đúng lúc lắm, mấy trăm năm rồi lão mới biết được bộ mặt thật của Ngâm sứ giả và đại đồ đệ của đại thống lĩnh nha!
- Khụ khụ...
Bên ngoài liền vang lên tiếng đổ vỡ và ho khan. Ngâm Tuyết uống nước bị sặc. Nhiếp Viễn liếc Kiếm Phong Chi một cái khinh thường.
- Hừ, đồ cái thứ hèn nhát!
Phong Chi mím môi rồi nhìn xuống đất xoay tay đưa trước miệng làm phép trói chặt Tư Hàn, coi như lời Nhiếp Viễn nói là nước chảy mây trôi. Dù gì độc miệng như lão gặp người mắng người, gặp yêu mắng yêu, có ai mà lão chừa chứ?
Tiểu yêu quái toàn thân bị giữ chặt nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn đôi mắt đầy tia máu nhìn Nhiếp Viễn đang dùng mũi kiếm đâm vào đuôi mắt mình. Y dùng tiên khí vẽ loạn một đường lên ấn ký. Hai đêm qua liên tục bị Hoàng Thiên Ngạo hút hỏa khí trong người nên nhất thời Tư Hàn không còn sức phản kháng.
Nhiếp Viễn nhíu mày thành hàng, mím môi nghiến răng vận tiên lực. Tiểu phụng hoàng tuy mới ba tuổi, hỏa khí đã bị hàn băng trong người đại thống lĩnh hóa giải làm giảm đi rất nhiều, nhưng khi mũi kiếm của y chạm vào ấn ký vẫn phải tốn rất nhiều sức lực.
Y lẩm bẩm đọc một đoạn khẩu quyết, từ mũi kiếm liền hiện ra một làn khói đen mờ mịt lượn lờ nơi vết thương vừa tạo ra chỗ ấn ký, sau đó từ từ như con sâu nhỏ chui vào trong lớp da.
- A!
Tư Hàn vì quá đau đớn hét lên một tiếng. Bên ngoài Ngâm Tuyết nghe thấy thì nhăn mặt. Đứa trẻ này dù gì hắn cũng chính tay mang về, lại là thành phần quý hiếm trong thiên hạ, hiện tại nằm đây bị người ta ngược đãi nhất thời làm cho phần tình cha trong người hắn trỗi dậy mãnh liệt.
Hắn nhớ đến gương mặt nhỏ nhỏ, hai má phúng phính cùng đôi mắt tròn xoe ngậm nước hôm qua nhìn mình gọi hai tiếng "thúc thúc" mà nhất thời ngẩn người nhìn trời một lúc, trong vô thức niệm một câu.
- Nam mô a di đà Phật! Tiểu phụng hoàng ơi tiểu phụng hoàng, làm bước này là do thúc thúc muốn bảo vệ ngươi. Ngươi cũng đừng có trách Ngâm thúc.
- A!
Bên trong lại vang lên tiếng hét thất thanh của đứa trẻ. Ngâm Tuyết không kìm xuống được tò mò nên hướng mắt qua cửa sổ nhìn vào.
- Không giúp được thì đừng có nhiều chuyện. Cút đi!
Một chữ "cút" này của Nhiếp Viễn nói đúng bản chất của hắn làm Ngâm Tuyết bực mình ngồi xuống.
- Lão đầu, hôm nào ta phải trị cái miệng độc của lão. Hừ!
Lúc này, Nhiếp Viễn đang dùng tiên khí cùng dược liệu đánh vào đầu ngón tay của Tư Hàn, vì quá đau đớn mà toàn bộ móng chỉ trong một khắc đã thu về, trả lại bàn tay trắng nõn mềm mại như búp bê. Xong xuôi, Nhiếp Viễn dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán mình. Lúc này nhìn qua Kiếm Phong Chi y liền giật mình một cái. Một dòng máu tươi từ khóe miệng của Phong Chi chảy ra.
- Không sao chứ?
Phong Chi vừa thở dốc vừa lấy tay áo lau đi mồ hôi tuôn ra trên trán mình.
- Tiểu yêu quái này quả nhiên rất mạnh.
Nhiếp Viễn hừ một tiếng khinh thường.
- Không cần ngươi nói. Nếu nó không mạnh thì Ngâm thúc chết tiệt của ngươi cũng không mang nó về đây.
Ngâm thúc chết tiệt nào đó đang ngồi ở ngoài hóng tai vào nghe mình vô cớ bị mắng, nhưng hắn cũng không quan tâm. Cái hắn quan tâm nhất chính là sau khi tiểu yêu quái tỉnh dậy liệu sẽ đối phó với nó như thế nào đây chứ?
Bên ngoài từ lúc nào sương đã giăng giăng một nẻo. Hôm nay trời cũng không có tuyết rơi, tuy còn rất lạnh nhưng giảm hơn so với những ngày trước vài phần.
Sau khi Ngâm Tuyết trở vào thì nhìn thấy Tư Hàn nằm trên giường, hai bàn tay quấn lại giống bánh chưng, nơi đuôi mắt cũng băng thành một vòng. Nó vẫn im lìm nhắm mắt, cũng không biết là ngủ hay vì đau quá mà bất tỉnh.
Ngâm Tuyết tiến đến nhìn nó, ngón tay vô thức chạm vào đầu nó vuốt vuốt. Nếu đây chỉ là một hài tử bình thường thì có lẽ đang ở trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Đáng tiếc, sinh ra là người của tiên gia, lại là một thứ bị cả thế gian kinh sợ.
- Tạm thời nó sẽ ngủ vài ngày. Ngươi mang nó về trông chừng thật cẩn thận.
- Ờ.
Ngâm Tuyết nói một câu như vậy rồi cúi xuống ôm Tư Hàn lên ngực, trước khi rời khỏi hắn chưa an tâm lắm liền quay lại hỏi Nhiếp Viễn.
- Ngươi có chắc là móng và ấn ký đã bị thu lại chứ?
Liền bị y liếc cho một cái, quả nhiên cái liếc này có sức nặng hơn cả đao kiếm khiến Ngâm Tuyết vội vàng quay đi.
- Coi như ta chưa hỏi gì. Phong Chi còn không mau đi?
- A... dạ.
Vừa rồi là hắn nạt y đi? Quả nhiên không đấu lại được với Nhiếp Viễn thì liền ăn hiếp y. Phong Chi nghĩ nghĩ cảm thấy có chút bực mình, nhưng y đã quen rồi. Ở Thiên Hoa sơn này sau đại thống lĩnh thì mọi người sợ nhất chính là Nhiếp Viễn. Y thuật của hắn vô cùng uyên thâm, dường như trên đời này không có loại bệnh hay bất kỳ vết thương nào mà hắn không chữa khỏi.
Năm đó Nhiếp Viễn cùng với y tiên của thiên giới chính là huynh đệ đồng môn, đáng tiếc Nhiếp Viễn không có duyên với tiên gia, từng làm việc gì đó động vào cấm kỵ nên bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, tước đi cốt tiên. Từ đó lưu lạc khắp nơi.
Năm đó không biết vì lý do gì đã gặp Hoàng Thiên Ngạo và theo đại thống lĩnh trở về Thiên Hoa sơn. Từ đó, bình thường lúc rảnh rỗi đều ở trong nhà nghiên cứu điều chế cái này cái kia, hoàn toàn không xuất hiện ra bên ngoài. Thỉnh thoảng buồn miệng mới đấu khẩu với Ngâm Tuyết vài câu, ngoài ra thì cũng hiếm khi nói chuyện với bất kỳ ai.
----------------
Sau khi mang Tư Hàn trở về phòng, Ngâm Tuyết ngồi xuống bàn rót tách trà nâng lên uống một ngụm, rồi nói với Phong Chi một câu.
- Hứa Tư Hàn từ nay sẽ trở thành thất sư đệ của các ngươi. Ngươi là đại sư huynh, biết mình phải làm cái gì chứ?
Nhìn vẻ ngơ ngác của Phong Chi nhất thời khiến Ngâm Tuyết muốn một gậy đập chết y. Đứa trẻ này cũng chính hắn trông coi dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, nhưng mà nó chỉ lớn xác chứ đầu óc thì vẫn vô cùng ngây thơ như ngày đầu gặp gỡ.
Đặc biệt, mỗi lần không hiểu chuyện gì đó thì miệng há ra, cổ nghiêng sang một bên giống hệt một thằng ngốc. Người thật thà hay bị huynh đệ lừa gạt. Chỉ có ưu điểm duy nhất chính siêng năng, biết nghe lời, lớn lên có chút thuận mắt. Cao lớn, anh tuấn, ngũ quan góc cạnh, toàn thân tản ra mùi nam nhân mãnh liệt. Chỉ có điều ai thực sự biết được tư chất của hắn chứ?
Cũng may Long tộc không có nữ nhân, sau này muốn lấy vợ cho y cũng còn có hy vọng. Nếu không với sự khờ khạo này chỉ e là Long tộc có cô nương cũng không ai thèm để mắt đến y. Nhìn thấy y gãi gãi đầu Ngâm Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền ngoắc ngoắc y lại giảng đạo lý.
- A Chi. Ngươi về Thiên Hoa sơn cũng hơn trăm năm rồi. Những người vào cùng thời với ngươi họ đều đã lần lượt rời Thiên Hoa sơn lập môn phái riêng của mình. Ngươi xem Ân Sơn Tây Xương, khi đó không phải chính là nhị sư đệ của ngươi hay sao?
- Khi đó không phải thúc nói là do mẫu thân hắn gọi về nối nghiệp phụ thân hắn hay sao?
Xem ra Phong Chi vẫn chưa biết Ngâm Tuyết đang cố ý mỉa mai mình, Ngâm Tuyết nhất thời khựng lại một chút nhưng vẫn cố gắng tiếp tục.
- Vậy còn tiểu tam, tiểu tứ, tiểu thất?
Cái này thì Phong Chi biết rất rõ, khi đó bọn người này rất thân thiết với y, hạ sơn thỉnh thoảng còn viết thư cho y. Phong Chi liền vui vẻ trả lời.
- A... bọn họ cũng là vì ở nhà còn người cần chăm sóc nên mới nhanh chóng trở về.
Ngâm Tuyết thật muốn mắng y một tiếng, bởi vì ngươi ngu, không có ý chí tiến thủ nên học hoài cũng không đạt thành tựu, đại thống lĩnh không nỡ đuổi ngươi đi nên mới để ngươi ở lại đó chứ? Nhưng nhớ đến đứa trẻ này cũng chính một tay mình lúc nhỏ đút cơm cho ăn, nên nhất thời không muốn làm nó bị tổn thương. Người thật thà như y giờ kiếm đâu