Sáng hôm sau khi Hoàng Thiên Ngạo thức dậy liền nhìn thấy một đôi mắt đen lay láy đang nhìn mình. Quả thật y trong quá khứ cũng chưa bao giờ ngủ đến quên trời quên đất như vậy, thậm chí người bên cạnh nhiều lần vuốt ve mặt mình nhưng vẫn không hề hay biết.
Hiện tại sức lực đã vô cùng yếu ớt. Hoàng Thiên Ngạo từ một kẻ mạnh nhất, bị hàn khí hành hạ phải dùng đến nội lực để cân bằng. Y rất nhiều lần cứu Tư Hàn, truyền công lực cho Ngụy Trình, còn vài lần bị đả thương. Hiện tại toàn thân đều vô cùng mệt mỏi. Tùy tình huống đều có thể đóng băng toàn bộ cơ thể giống như ngày hôm qua.
Hiện tại còn mười lăm ngày nữa Hứa Tư Hàn sẽ rời khỏi phương Đông. Biết đâu đây cũng chính là khoảng thời gian bên nhau cuối cùng của hai người bọn họ thì sao?
Cho nên y vừa luyến tiếc, vừa không muốn đứa trẻ này phải chìm đắm trong đau khổ, vì vậy y quyết định thừa nhận phần tình cảm này, coi như cho hắn chút kỷ niệm nếu hai người mãi mãi không còn ở bên cạnh nhau được nữa.
"Không ngủ?"
Hoàng Thiên Ngạo vừa nói vừa vòng tay ôm lấy eo Tư Hàn, khẽ cúi đầu hôn một cái vào gáy hắn rồi nhắm mắt lại. Tư Hàn liền cười cười.
"Ta nhìn người cả đêm."
"Đau?"
Hoàng Thiên Ngạo vẫn ít nói đến đáng thương như vậy. Những lời nói của y đôi khi hắn phải dốc tâm suy nghĩ mới hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói đó.
"Không có... ta chỉ muốn nhìn thấy người, sợ thức dậy thì không còn thấy nữa..."
Hắn vừa nói vừa có chút rầu rĩ. Hoàng Thiên Ngạo liền miết ngón tay lên quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt của Tư Hàn.
"Ta ở đây!"
Hứa Tư Hàn liền ôm chặt tấm lưng to lớn của y, miệng cười thật tươi nhìn y.
"Sư phụ!"
"Hửm?"
"Người thay đổi rồi!"
Tư Hàn vừa nói vừa cười cười, nghiêng người dụi dụi đầu vào ngực Hoàng Thiên Ngạo, nỉ non.
"Trước đây ta nói cái gì cũng chỉ nói một mình, hỏi có nhiều lúc người cũng không thèm trả lời. Hiện tại ta nói gì thì người cũng đều trả lời. Ta cảm thấy rất vui vẻ!"
Hoàng Thiên Ngạo không nghĩ rằng mình giống như lời Tư Hàn nói, bất quá y cũng không lên tiếng, chỉ im lìm ôm chặt hắn.
"Sư phụ..."
"Hửm?"
"Người không gạt ta chứ?"
Tư Hàn bỗng dưng hỏi một câu làm bàn tay đang vuốt ve mái tóc hắn cũng ngừng lại. Hoàng Thiên Ngạo giương đôi mắt không chút cảm xúc nhìn hắn. Tư Hàn liền rũ mắt.
"Chuyện đêm qua... chuyện về lệ long thạch, thật sự sư phụ không gạt ta chứ?"
Hoàng Thiên Ngạo không trả lời câu hỏi của hắn, đến khi Tư Hàn tưởng rằng sẽ không có đáp án thì bất giác y khàn khàn giọng.
"Nếu ngươi không tin thì không cần phải đi!"
Y nói xong ánh mắt có chút trầm xuống. Nhìn thấy y như vậy tâm tư Tư Hàn liền trở nên gấp gáp.
"Không có, ta đi, ta đi mà, sư phụ đừng giận ta!"
Tư Hàn nhớ những lời đêm qua Cố Kiệt Nhân nói cùng mình. Rõ ràng hôm qua hắn đã quyết tâm từ nay sẽ không nghi ngờ y nữa, nhưng mà những lời của Cố Kiệt Nhân đã làm cho tâm tư hắn có chút dao động.
Nhiếp Viễn hiểu biết y thuật cao thâm như vậy nhưng trước nay cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến cái gì gọi là lệ long thạch, hiện tại nghe Hoàng Thiên Ngạo nói bỗng dưng hắn có chút hoài nghi. Cả đêm qua đều không ngủ được. Hắn rất sợ y lại lừa mình rồi bỏ đi mất.
Hoàng Thiên Ngạo bỗng dưng bàn tay đặt ở eo Tư Hàn khẽ buông ra, y từ từ ngồi dậy. Tư Hàn cảm thấy một mảng trống vắng. Nhìn thấy y không để ý đến mình, hắn biết y đã giận mình rồi nên ngồi dậy ôm lấy eo y siết chặt. Cằm tựa trên hõm vai y.
"Đừng giận ta mà, sư phụ..."
Người này quả nhiên chính là yếu điểm của Hứa Tư Hàn. Hắn từ nhỏ đến lớn đều quan sát sắc mặt của y mà trưởng thành. Chỉ cần làm y phật lòng hắn liền không cảm thấy vui vẻ. Cả đời hắn xác định đã thua trong tay Hoàng Thiên Ngạo rồi.
Hoàng Thiên Ngạo không trả lời hắn, chỉ thở dài. Thật lâu sau y mới xoay người lại đối diện cùng Tư Hàn. Hắn liền cúi đầu rũ mắt, y nâng cằm hắn lên cho đối diện cùng mình.
"Ta không giận ngươi, bảo bối!"
Hai từ bảo bối giống như thiết bản đánh mạnh vào tâm Tư Hàn. Hắn ngốc lăng nhìn y.
"Người... người gọi ta là gì?"
"Bảo bối!"
Tư Hàn không tin nổi miệng cũng hơi hé ra, Hoàng Thiên Ngạo liền cưng chiều vuốt ve gò má hắn.
"Ngươi là bảo bối trong lòng ta, mãi mãi."
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy những lời nói ngọt ngào như vậy từ y. Trước đây y rất ít nói, càng không bao giờ biết cái gì là dịu dàng, ngay cả những lúc hai người tình nồng mật ý nhất. Không ngờ thứ tưởng chừng mãi mãi cũng không với tới, hiện tại lại có thể chạm vào.
Tư Hàn nuốt khan một cái. Hắn muốn xác nhận, muốn nghe một lần lời nói từ chính miệng y. Hắn không muốn suy đoán, trong tình yêu hắn chỉ là một kẻ ngốc si tình, hắn đôi lúc trở nên hoài nghi về tất cả, thậm chí còn hoài nghi về cả hiểu biết của chính mình.
Người ta nói trong tình yêu kẻ yêu hơn sẽ là người thiệt thòi. Hắn trong mối quan hệ này đều cảm thấy xuất phát đơn phương từ một phía, cho nên Tư Hàn luôn tự ti, hoài nghi về địa vị của mình trong lòng Hoàng Thiên Ngạo. Chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến mình trở nên yếu thế.
Cho nên đối với hắn mà nói, một câu nói của Hoàng Thiên Ngạo sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.
"Sư phụ... người yêu ta không?"
Hoàng Thiên Ngạo nhìn sâu vào đáy mắt Tư Hàn. Y nhớ đến lần đó, vào cái đêm mà y dùng nội lực xóa đi một phần ký ức của hắn, hắn đã vô cùng thống khổ, còn nói suốt đời sẽ hận y.
Đứa trẻ này những ngày qua hẳn đã không dễ dàng gì. Y yêu hắn, vô cùng đau khổ vì mất đi hắn, nhưng mà y là người lớn, có đau thương nào mà chưa từng trải qua chứ? Còn Hứa Tư Hàn chỉ là một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, hẳn đã vô cùng khổ tâm rồi.
Hoàng Thiên Ngạo dùng tay mình bao lấy gò má Tư Hàn, nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, trong đó chính là trọn vẹn hình bóng của y, cũng giống như thứ tình cảm duy nhất mà hắn dành cho y vậy.
Y khàn giọng trịnh trọng nói một câu. Đây là lời thật lòng, duy nhất một lần y muốn thẳng thắn thừa nhận cùng ái nhân của mình.
"Tiểu Thất, ta yêu ngươi!"
Tư Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoàng Thiên Ngạo, bất giác nước mắt thành dòng rơi xuống gò má. Mười tám năm, đây là lần đầu tiên hắn nghe lời nói yêu từ chính miệng y. Người này là chấp niệm thanh xuân của hắn, là thứ duy nhất mà hắn muốn có trên đời, cũng là người duy nhất hắn muốn mãi mãi cùng mình thiên trường địa cửu.
Trong quá khứ hắn chỉ có thể từ xa lén lút ngắm nhìn y, sau đó được sánh bước cùng y, được y ôm, được y hôn hắn tưởng rằng mình đã có cả thế giới.
Nhưng mà chỉ sau một đêm, thế giới đã sập đổ trước mắt hắn. Hắn nghi ngờ cái gọi là chân tâm trên thế gian này. Hắn từng vô cùng oán hận người này. Thậm chí có đôi lúc hắn đã từng muốn cùng y đồng quy vu tận.
Bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu hy sinh, cuối cùng cũng đợi được câu nói này. Bất quá lại nói ra ngay lúc thời khắc thiên kiếp sắp đến, vì sao lại bi ai với hắn như vậy chứ?
Nhưng mà Hứa Tư Hàn mãn nguyện, vô cùng mãn nguyện. Cảm giác giống như trái tim khô cằn của mình được mạch nước ngầm mát mẻ rót vào, vô cùng ngọt ngào, vô cùng ấm áp.
"Người có thể nói lại lần nữa không?"
Hắn giương đôi mắt đẫm lệ nhìn y. Hoàng Thiên Ngạo liền hôn xuống khóe mắt hắn một cái, dùng ngón tay lau khô dòng lệ trên mặt hắn.
"Ta yêu ngươi, bảo bối!"
Lời còn chưa kịp dứt thì môi đã bị bịt kín. Hứa Tư Hàn hôn Hoàng Thiên Ngạo một cái rồi tách ra, một nụ hôn không chất chứa mùi vị của dục vọng, đơn giản chỉ là cảm thấy quá đỗi yêu thương người này. Hắn sau đó vùi đầu trong ngực y nửa buổi không chịu ra.
Hoàng Thiên Ngạo khẽ nâng mặt hắn lên lại thấy gò má nhạt nhòa nước mắt.
"Đã lớn như vậy còn khóc nhè hay sao?"
Hắn 'oa' lên một tiếng.
"Sư phụ thật đáng ghét, người chọc ta!"
Hắn liền vùi đầu vào ngực y khóc thảm. Lần này cũng không ngại che giấu tâm trạng mình, vừa nói vừa đấm đấm vào ngực Hoàng Thiên Ngạo.
"Ta chờ câu nói này chờ đã rất lâu rồi. Người có biết ta đã đau khổ thế nào hay không? Vì sao trước đây lại không nói? Vì sao đợi đến bây giờ mới nói? Ta ghét người, thật sự ghét người!"
Hoàng Thiên Ngạo ôm lấy Tư Hàn, khẽ hôn xuống đỉnh đầu hắn một cái.
"Xin lỗi!"
Tư Hàn gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của y. Cảm giác bao nhiêu ủy khuất của bản thân vì hai từ xin lỗi này mà như được gột rửa hết.
Nói hắn nhẹ dạ cũng được, nói hắn si tình cũng được. Hắn tình nguyện là một kẻ ngốc sa chân vào bẫy ái tình ngọt ngào này, cho dù có vạn kiếp bất phục, cũng không bao giờ hối hận.
Hai người ôm nhau thật lâu, Tư Hàn khàn khàn giọng nói một câu.
"Sư phụ, trở về Huyền Môn cung với ta được không?"
Hắn nói như vậy nhưng sợ y không đồng ý. Huyền môn cung là đâu chứ? Chính là lãnh địa của ma giới, người như y có thể đến đó hay sao?
Nhưng mà hiện tại Thiên Hoa sơn Tư Hàn đã không thể trở về được nữa. Ngày hôm qua hắn đã đánh nhau long trời lở đất ở Thiên giới, một ngàn thiên binh thiên tướng chết dưới tay hắn, hắn vẫn còn chưa quên. Hắn còn đánh Minh Kính Hà, bọn họ sẽ bỏ qua cho hắn hay sao chứ? Chỉ sợ hiện tại đang xua binh truy đuổi mình khắp nơi.
Huống hồ, trong thời gian trước khi Hoàng Thiên Ngạo trải qua thiên kiếp, hắn phải bảo toàn sức lực của mình, không may lệ long thạch không thể dùng đến vậy hắn nhất định lấy chân hỏa của mình ra cứu y. Cho dù có mất mạng hắn vẫn muốn giữ lại cho y một hơi thở.
Ở Huyền Môn cung hắn có binh lực, có thể tùy ý sai khiến. Huống hồ Lục Mạch mang hắn đến ma giới chẳng phải chính là muốn giao chiến cùng tam giới hay sao? Nếu hắn lãnh binh đi đánh tam giới chắc chắn chính là thứ mà Lục Mạch muốn.
Cho nên, hiện tại Huyền môn cung là nơi thích hợp nhất. Chỉ là Tư Hàn không biết Hoàng Thiên Ngạo có đồng ý cùng hắn hay không nữa. Nếu như y không muốn thì có lẽ hắn đành phải trở về Thiên Hoa sơn cùng y.
Hoàng Thiên Ngạo cũng không đợi hắn chờ lâu, khẽ hôn xuống trán hắn.
"Được, ngươi nói chỗ nào ta cũng sẽ đi cùng ngươi!"
Tư Hàn trợn mắt không tin nổi. Hắn cũng không ngờ mình có thể cùng với y nối lại tình xưa, càng không nghĩ có lúc y chịu nghe theo sự sắp xếp của mình. Nhưng mà Tư Hàn hiểu rõ, đến Huyền Môn cung chẳng qua chỉ là sự lựa chọn cuối cùng mà thôi.
"Chỉ cần đợi qua thiên kiếp, sau đó người muốn trở về Thiên Hoa sơn ta đều đi theo người."
Hoàng Thiên Ngạo gật đầu.
"Ừ..."
Tư Hàn liền cong môi lên cười, đuôi mắt đã thành hình bán nguyệt vô cùng đáng yêu.
"Sư phụ, ta yêu sư phụ nhất, nhất nhất nhất!"
Hắn vừa nói vừa hôn hôn lên môi y. Sau khi tách ra thì hai người lại ôm nhau thật lâu. Ngoài kia gió thổi lên từng cơn mát lành.
***
Một lúc sau khi bọn họ rời khỏi hang động liền nhìn thấy Ngâm Tuyết và Ngụy Trình đang đứng chờ.
"Lục sư huynh?"
Tư Hàn reo lên liền chạy đến trước mặt Ngụy Trình. Ngày hôm qua vô cùng gấp gáp nên Tư Hàn đã không để ý đến Ngụy Trình, cả ngày hôm nay trong đầu hắn cũng chỉ có một mình Hoàng Thiên Ngạo nên nhất thời đã quên mất Ngụy Trình. Hiện tại nhìn thấy y hắn liền sửng sốt.
"Ui da..."
Ngâm Tuyết từ lúc nào tiến đến gõ lên đầu Tư Hàn một cái làm hắn ôm trán mình, bĩu bĩu môi nhìn Ngâm Tuyết.
"Ngươi đó, cả ngày hôm qua chạy loạn, báo hại ta tìm khắp nơi!"
Tư Hàn nhe răng cười lấy lòng Ngâm Tuyết.
"Ta... xin lỗi!"
Ngâm Tuyết