Huyền Vũ và Bạch Hổ nhanh chóng hiện hình rồi từ phía sau tiến đến. Hoàng Thiên Ngạo khẽ nhướng mày.
"Đại ca."
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Bạch Hổ ồm ồm giọng.
"Đại ca, chúng đệ đến để nói với huynh một tiếng, tiểu phụng hoàng ngày hôm qua đã đến Thiên giới đánh nhau quậy đến gà bay chó sủa. Hắn... hắn đã giết một ngàn tinh binh của Thiên giới, còn giữa đám đông làm nhục Thiên hậu nương nương. Hiện tại tam giới đã hợp lực lại, chỉ sợ trong vài ngày tới sẽ đánh đến Huyền môn cung."
Hoàng Thiên Ngạo không nói dong dài.
"Các ngươi quyết định đứng về phía ta hay là chúng?"
Câu hỏi trực tiếp này khiến Bạch Hổ có chút không biết trả lời ra sau đành xoay đầu nhìn sang Huyền Vũ cầu cứu. Y từ từ tiến lên bên cạnh Hoàng Thiên Ngạo. Hoàng Thiên Ngạo từ đầu đến cuối chỉ cho bọn họ một bóng lưng, cũng chưa từng quay đầu lại.
"Đại ca, đây là hai chuyện khác nhau. Chúng ta là huynh đệ tình thâm, cái gì cũng không thể so sánh được. Nhưng chúng ta là thần, tính mạng của ba chúng ta đều không thể đặt trên thiên hạ."
Hoàng Thiên Ngạo mặt không biểu tình, chỉ khàn khàn giọng.
"Vẫn là câu hỏi đó, các ngươi chọn đứng về phía ta hay bọn chúng?"
Huyền Vũ hơi nhíu mày. Tay áo màu trắng cũng phất về phía sau.
"Đại ca, hiện tại đến báo cho huynh biết để huynh có cách ứng phó. Mười mấy ngày sau khi giao chiến bọn đệ vẫn sẽ đứng một bên nhìn. Nhưng nếu Hỏa phụng hoàng không biết hối cãi mà quay đầu, thì bọn đệ cũng đành hợp sức cùng bọn họ bảo vệ tam giới."
"Nếu nói vì chúng sinh thiên hạ, vậy mỗi người có lãnh địa riêng, vì cái gì các người còn đánh tới Huyền Môn cung? Muốn ép nó ra tay hay sao?"
"Đại ca, ngày hôm qua..."
Hoàng Thiên Ngạo cắt ngang lời của Huyền Vũ.
"Lúc nãy các ngươi đã nói rồi, ta cũng đã nghe rất rõ. Nhưng sao các ngươi không hỏi vì sao nó lại một thân một mình đến Thiên giới? Nếu thực sự muốn gây chiến, nó vì sao không mang thuộc hạ theo cùng mà lại đơn phương ứng chiến? Hay thực sự những kẻ đó đã che giấu huyền cơ gì? Nếu các ngươi không trực tiếp nhìn thấy thì đừng nói là Hỏa phụng hoàng ra tay đồ sát."
Huyền Vũ lúc này khóe môi hơi giật giật nhưng không thể nói thành lời, đành im lặng đứng một bên. Quả thật bọn họ không trực tiếp nhìn thấy, tất cả chỉ từ một phía người của Thiên giới nói lại mà thôi.
Một lúc sau, Hoàng Thiên Ngạo khàn khàn giọng.
"Chúng ta đã quen biết nhau bao lâu?"
Huyền Vũ trả lời.
"Từ thuở còn là thiếu niên."
Hoàng Thiên Ngạo nhìn nhìn những chiếc lá trúc bay bay trong gió. Thuở còn thiếu niên, bốn từ này nói ra thì vô cùng ngắn gọn, nhưng lại là cả một hồi ức với rất nhiều chuyện đã xảy đến. Tình cảm là không gì có thể so sánh được. Cho nên hiện tại y mới nói dong dài cùng họ, cũng đặt niềm tin vào bọn họ.
Thật lâu sau y mới khàn khàn giọng.
"Hỏa phụng hoàng là người trong lòng ta, cũng là tẩu tử của các ngươi."
Bạch Hổ nghe xong tưởng mình nghe nhầm liền trợn mắt lắp bắp hỏi lại.
"Đại ca... huynh nói cái gì? Là đệ nghe không rõ hay là... đệ không hiểu ý huynh lắm!"
"Ngươi đã hiểu đúng. Hỏa phụng hoàng chính là tẩu tử của các ngươi!"
Huyền Vũ nhíu nhíu mày không nói gì. Bạch Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng Thiên Ngạo, y cuối cùng cũng mở lòng yêu thích một người, mà người đó lại là nam nhân. Đây có lẽ là sự thật khủng khiếp nhất mà Bạch Hổ ngàn năm nay từng nghe thấy.
"Lần này ta có việc, muốn nhờ các ngươi giúp đỡ."
Huyền Vũ nhìn dáng vẻ thất thố của Bạch Hổ thì khẽ tằng hắng mấy tiếng làm hắn hồi thần. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nghe nói đại ca có việc nhờ đến mình, Bạch Hổ liền hết sức phấn chấn, ném chuyện tẩu tử ra sau đầu, giọng ồm ồm, vỗ vỗ ngực.
"Đại ca có việc cứ nói. Chúng đệ nhất định chu toàn."
Hoàng Thiên Ngạo nhìn những lá trúc khô đang từ từ rơi xuống đất.
"Mười lăm ngày nữa, tiểu Thất sẽ đến phương Tây. Nơi đó là vùng đất chí âm chí hàn chứa đầy nguy hiểm, chỉ sợ hắn vẫn chưa quen thuộc đường đi nước bước. Ngươi hãy bảo vệ nó an toàn rời khỏi nơi đó."
Bạch Hổ gãi gãi chiếc đầu to của mình mấy cái, cảm thấy có chút kỳ quặc nhưng vẫn trả lời.
"Phương Tây là địa bàn của đệ. Đệ nhất định đảm bảo tiểu phụng hoàng... a... đảm bảo cho tẩu... tẩu tử an toàn."
Hoàng Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn ra mặt hồ rộng lớn trước mắt, hôm nay trời quang mây tạnh, mặt nước cũng vô cùng trong xanh.
"Còn chuyện này nữa, Huyền Vũ."
Huyền Vũ nghe mệnh thì ngẩng đầu.
"Đại ca cứ nói."
"Ngươi là người ôn hòa, tính tình điềm đạm nhất trong các huynh đệ. Hai mươi ngày nữa chính là thời hạn ta phải chịu thiên kiếp, nếu như ta không thể vượt qua được kiếp nạn này, thời gian đó người tam giới có đánh tới, ngươi hãy giúp tiểu Thất rời khỏi nơi đây, đi đâu cũng được, đến nhân gian cũng được. Bất kỳ nơi nào miễn không còn ai có thể tìm thấy nó..."
Huyền Vũ nghe xong thì ánh mắt thoáng chút trầm xuống.
"Đại ca, Hỏa phụng hoàng e là hiện tại vô cùng mạnh, chỉ sợ đệ cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Sẽ có Ngâm Tuyết giúp ngươi. Tiểu Thất... rất nghe lời Ngâm Tuyết."
Phải, có lẽ trên đời này ngoài y ra thì cũng chỉ có duy nhất một mình Ngâm Tuyết có thể kiềm chế được Hứa Tư Hàn.
"Còn nếu tẩu tử đại khai sát giới thì sao?"
Hoàng Thiên Ngạo hơi rũ mắt.
"Nó không phải là kẻ điên cuồng! Chỉ cần bảo toàn được tính mạng, cái gì cũng không cần thiết tới."
Hai người kia gật đầu một cái.
"Đại ca an tâm, nếu tiểu phụng hoàng đã là tẩu tử, thì tụi đệ nhất định sẽ bảo hộ hắn."
Hoàng Thiên Ngạo khẽ gật đầu. Bỗng dưng Huyền Vũ lên tiếng.
"Đại ca, hai mươi ngày nữa đệ sẽ đến giúp huynh ứng phó thiên kiếp."
"Không cần!"
Huyền Vũ khẽ nhíu mày.
"Tại sao?"
"Bởi vì đã là thiên kiếp, thì chỉ có dựa vào sức mình mới có thể vượt qua."
"Nhưng còn sau đó? Nếu như khi đó có kẻ xấu phục kích thì sao?"
"Người muốn đến thì cũng không thể ngăn cản được. Yên tâm, ta đã chu toàn mọi thứ."
Huyền Vũ gật đầu một cái.
"Đại ca, vẫn là câu nói cũ, nếu Hỏa phụng hoàng đại khai sát giới, chúng đệ nhất định không khoanh tay đứng nhìn."
Hoàng Thiên Ngạo ánh mắt có chút trầm xuống.
"Nếu có ngày đó, hãy bồi táng hắn cùng với ta."
Sau khi rời khỏi rừng trúc, trên đường Bạch Hổ đi phía sau Huyền Vũ, tay chân có chút ngứa ngáy.
"Ngươi có chuyện gì?"
"Nhị ca, sao đệ vẫn cảm thấy hình như mình quên mất cái gì đó..."
"..."
"A... Chúng ta rõ ràng đến đây nói với đại ca là hợp lực cùng tam giới bắt tiểu phụng hoàng... a tẩu tử... vì cái gì, vì cái gì khi trở về lại thành ra bảo vệ hắn rồi?"
Huyền Vũ không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn về một mảng rừng trúc xanh rì dưới chân mình. Bạch Hổ không thấy y trả lời thì khẽ rống một tiếng.
"NHỊ CA..."
"Vì chúng ta gọi hắn hai tiếng... tẩu tử!"
***
Lúc này tại một ngục giam dưới lòng đất vô cùng ẩm thấp và nóng bức. Trên tường đặt mấy ngọn đuốc cháy hừng hực càng làm cho không khí thêm phần khó chịu. Trong ngục giam, mùi hôi thối tanh tưởi cứ thỉnh thoảng xộc lên.
Một thân ảnh đang nằm bất tỉnh úp sấp trên mặt đất. Tóc tai tán loạn, y phục trắng dính đầy bụi đất và máu đã khô đặc sẫm màu. Mười đầu ngón tay hắn bị dùng hình kẹp chặt, hiện tại chảy máu sưng to mưng mủ. Thân dưới chân cũng đầy rẫy vết thương, móng đều bị bứt mất.
"Ưm..."
Nam nhân dường như đã tỉnh dậy, đau đớn lần nữa xộc đến khiến hắn há miệng hít khí. Mắt mở to trợn trừng, nước mắt một đường chảy xuống.
"Ưm..."
"Khốn kiếp! Câm miệng. Đêm hôm khuya khoắt rên cái gì mà rên?"
"Đại ca, hay là cắt lưỡi hắn đi?"
"Vậy thì không có được. Chủ nhân dặn chúng ta biệt đãi hắn tốt nhưng cũng không dặn chúng ta cắt lưỡi hắn. Làm vậy chủ nhân nhất định mất hứng."
"Tên này quả nhiên sức lực thật tốt. Bị mù, người không còn nội lực, dùng hình liên tục mấy ngày mà vẫn còn có thể sau một canh giờ thì tỉnh lại... chặc chặc..."
"Người ta tốt hay xấu thì cũng là đại sư huynh của Thiên Hoa sơn, ra tay như vậy cũng chưa vừa sức hắn đâu."
"Ể, vậy nhân lúc hắn tỉnh dậy ta phải xem thử đại sư huynh của Thiên Hoa sơn giỏi đến mức nào. Há há."
Dứt lời, một trong hai tên lính canh tiến đến nhìn nhìn nam nhân đang nằm sấp dưới đất.
"Kiếm thiếu hiệp... chặc chặc..."
Y vừa nói vừa cúi xuống nắm tóc nam nhân xách đầu hắn lên.
"Kiếm Phong Chi, ngươi sinh ra mạng thật tốt, được mọi người trọng dụng, nhưng thôi, hưởng phước tới đó đủ rồi, để ta thử sức lực của ngươi một chút!"
Nam nhân đó chính là Kiếm Phong Chi. Hắn đã bị bắt giam ở đây ba ngày. Mỗi ngày bọn chúng đều dùng hình trên thân thể hắn, chân tay đều bị bẻ gãy, móng chân móng tay đều bị rút sạch, đau đớn đến nước mắt cũng chảy tràn ra.
Hắn không biết, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai. Từ đầu đến cuối bắt hắn đến đây chỉ đánh. Mỗi khi tỉnh dậy thì lại tiếp tục tra tấn.
Hắn hiện tại bị hai kẻ kéo lê trên mặt đất, rất nhanh toàn thân bị treo lên.
"Ư..."
Kiếm Phong Chi dù tỉnh nhưng vẫn chưa thể hồi thần, hiện tại chỉ có thể vô thức phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
"Ây da, bữa nay cho ngươi thử cảm giác thịt da bị nướng chín... chà chà... hẳn sẽ rất là thơm đây. Ha ha."
Lại một trận cười vang vọng trong ngục thất tĩnh mịch. Kéo theo là một tiếng hét thảm.
"A!!!!!!!!!!"
Một miếng sắt bị nung đỏ đưa đến áp sát vào lồng ngực Kiếm Phong Chi, đau đến hắn không còn ý chí muốn sống nữa.
Lúc này Kiếm Phong Chi thật muốn chết. Hắn sống trên đời này đã định là một phế nhân, hiện tại chịu nỗi đau da thịt đã không còn được nữa.
Nếu chết đi hẳn sẽ có nhiều người khóc thương cho hắn. Tiểu Thất, Lục Niên, còn có cả Ngâm thúc... hẳn sẽ đau lòng vì hắn. Còn có Ngụy Trình... nhưng Ngụy Trình đã mất trí nhớ rồi không phải sao? Nên Ngụy Trình sẽ không thương xót cho hắn.
Nhớ đến Ngụy Trình, bỗng dưng Kiếm Phong Chi cảm thấy có chút nuối tiếc, hắn vẫn chưa trả ơn cho Ngụy Trình, thôi thì món nợ này kiếp sau hắn sẽ trả vậy.
Mảnh da nơi lồng ngực đã nhày nhụa máu tươi. Hắn đầu gục xuống, toàn thân run rẩy không còn chút sức lực.
"Nướng chân hắn đi đại ca!"
Kiếm Phong Chi nghe thấy nhưng không còn chút sức lực để phản ứng, hơi thở đã vô cùng mỏng manh.
Bỗng nhiên tra tấn trên cơ thể ngừng lại. Kiếm Phong Chi nghe thấy nhiều tiếng bước chân đang tiến vào ngục thất. Một lúc sau thì có một mùi hương thơm phức xộc vào mũi hắn, mùi này khá quen thuộc.
"...Ân Sơn Tây Xương?"
Kiếm Phong Chi hơi ngẩng đầu hỏi một câu. Hiện tại mặt hắn sưng biến dạng vô cùng dơ bẩn. Ân Sơn Tây Xương ngửi thấy mùi của hắn thì liền lùi về phía sau mấy bước, sợ làm bẩn y phục trên người mình.
Hôm nay, y mặc một bộ trường bào màu trắng,