Hôm nay đến ngày hẹn với Ân Sơn Tây Xương ở Vạn Trùng Sơn, Lục Mạch đúng như lời đã hứa, chỉ đến cùng với sáu thuộc hạ nữa. Khi đến nơi nhìn thấy sấm sét vang lên rung chuyển trời đất, y nhíu mày lại thành hàng. Thuộc hạ đi phía sau liền khàn khàn giọng.
"Dường như ai đó đang chịu thiên kiếp."
Lục Mạch nghe thấy cũng không trả lời. Y đương nhiên biết kẻ đó là ai. Trong thiên hạ chịu thiên kiếp nặng như vậy ngoài đại thống lĩnh Long tộc ra còn có thể là ai chứ?
"Chủ nhân, suốt mười ngày nay không nhìn thấy Hứa Tư Hàn, có khi nào..."
Tên thuộc hạ nói đến đó thì ngừng lại. Lục Mạch nhiều ngày trước nghe nói Hứa Tư Hàn bế quan tu luyện cũng không quá nghi ngờ, nhưng nay trùng hợp lại là đại hạn của Hoàng Thiên Ngạo, như vậy có một chút không thích hợp. Trước đây Hỏa phụng hoàng dù ghi hận Thiên Hoa sơn nhưng lại nặng tình với Hoàng Thiên Ngạo y biết rất rõ, cho nên nếu ngay thời khắc này hắn tu luyện mặc kệ sống chết của ái nhân e là chuyện khó tin.
"Chủ nhân, chúng ta nên làm gì?"
"Không cần."
Hiện tại cứu được Bạch Cửu mới là thứ y quan tâm nhất, những cái gì khác sớm đã không còn quan trọng nữa.
Lục Mạch vạn năm nay chưa từng biết cái gì là ái tình, không biết cái gì là yêu thương, cho đến khi gặp được Bạch Cửu. Đáng tiếc y nhận ra lòng mình thì đã quá muộn màng. Hiện tại bằng mọi giá y phải mang được người đó về bên cạnh rồi sẽ dùng cả đời còn lại để yêu thương sủng ái hắn.
Mấy ngày qua, Lục Mạch không ngừng nhớ đến những ngày tháng còn bên nhau của hai người bọn họ. Năm đó nếu không đánh thì cũng ép buộc hắn. Ngày gặp lại còn làm hắn sợ đến suýt mất đi hài tử.
Với Bạch Cửu mà nói, có lẽ khi đối diện cùng y cũng chỉ có sợ hãi. E là sau này, y cả đời còn lại nếu muốn ở bên Bạch Cửu thì chỉ có thể ở dưới thân phận của Lục Thiên Minh mà thôi. Ngày hôm đó nhìn thấy y hắn đã sợ hãi đến mức đánh mất tôn nghiêm của chính mình, càng nhớ lại Lục Mạch càng cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình ẩn ẩn đau.
"Có lẽ Lục Mạch phải chết!"
Y thì thầm một câu khiến cho thuộc hạ kinh hãi, hắn liền mấp máy môi hỏi lại.
"Dạ?"
"Sau hôm nay, nếu cứu được Bạch Cửu mang về Huyền Môn cung, sau này các ngươi gọi ta là Lục Thiên Minh. Hãy nói với Bạch Cửu là Lục Mạch đã chết trong giao chiến với thiên giới rồi!"
Thuộc hạ nghe xong thì lòng dạ ngổn ngang. Hắn theo Lục Mạch đã rất lâu, lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình đối với một người chú tâm nhiều đến như vậy. Có lẽ chủ nhân đã thực sự yêu Cửu công tử kia rồi.
Vậy cũng thật tốt, hiện tại bọn họ cũng đã có thiếu chủ, gia đình ba người hạnh phúc, chỉ cầu mong chủ nhân sau này bớt muộn phiền, Huyền Môn cung cũng không phải trải qua lạnh lẽo nữa. Hôm nay, Lục Mạch vì cứu người trong lòng mà chấp nhận mạo hiểm như vậy. Biết rõ có bẫy giăng ra nhưng vẫn chấp nhận sa chân bước vào. Nếu như Cửu công tử không yêu chủ nhân thì thật oan ức cho người quá rồi!
Một lúc sau Lục Mạch khàn giọng hỏi.
"Thứ kia các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Dạ đã xong!"
"Ừ."
Y khẽ liếc về Vạn Trùng Sơn.
"Ân Sơn Tây Xương tuy xảo quyệt nhưng lại là kẻ nhát gan, chọn ngày hôm nay ngay tại chỗ Hoàng Thiên Ngạo chịu thiên kiếp nhất định không phải là chuyện trùng hợp. Rất có khả năng bọn chúng muốn chúng ta mang tiếng xấu. Bất quá hắn đã chọn nhầm người rồi! Khi nào đổi được người thì lập tức rời đi, những chuyện khác không cần bận tâm đến."
"Dạ, thuộc hạ đã rõ!"
Lục Mạch khẽ nhếch môi lên cười, rất nhanh bọn họ đã đến Vạn Trùng Sơn. Lúc này, từ trên cao nhìn xuống cánh rừng nơi phong ấn Xích Qủy Kiếm, thì nhìn thấy một luồng lốc xoáy vòi rồng vô cùng khủng khiếp, từ trên trời không ngừng giáng xuống sấm sét, bên dưới những luồng ánh sáng kỳ ảo liên tục chớp tắt.
Lúc nãy Ân Sơn Tây Xương cùng thuộc hạ của hắn bị dư chấn làm cho ngã nhào xuống đất. Hiện tại đã trốn vào một góc xa nhìn về chỗ Hoàng Thiên Ngạo ngồi. Bất quá ngoài gió bụi cùng cuồng phong mịt mù thì bọn họ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Ân Sơn Tây Xương bắt đầu có chút nôn nóng.
"Chủ nhân, không thể tiến đến gần nơi của đại thống lĩnh. Chỗ đó hiện tại linh khí mù mịt, chúng ta không thể làm gì được cả!"
Hắn cắn cắn khớp hàm một cái. Nếu đời này nói Ân Sơn Tây Xương thù ai nhất thì chính là Kiếm Phong Chi, sau đó là Hoàng Thiên Ngạo và Lục Mạch. Lục Mạch xem hắn như con chó mà không ngừng chà đạp. Còn Hoàng Thiên Ngạo luôn cho hắn cảm giác mình chưa từng tồn tại, thậm chí cho dù năm đó mình có cố gắng chứng tỏ năng lực thế nào thì vẫn chỉ là một cái bóng vật vờ mà thôi.
Năm ngoái chính tay y còn phế nội lực tu luyện gian khổ gần trăm năm của hắn, mối thù này hắn không thể không trả.
Vốn dĩ trước khi đến đây, Ân Sơn Tây Xương dự định nhân cơ hội Hoàng Thiên Ngạo bị sét đánh sẽ ám toán y. Nhưng hiện tại xem ra không thể, thậm chí đến gần còn không được nói chi đến đánh lén chứ?
"Chờ cánh quân của Vũ Triệt đến, sau đó tùy cơ ứng biến. Lão rồng đó sau khi chịu thiên kiếp xong nhất định sẽ vô cùng yếu ớt. Khi đó giết hắn cũng không muộn!"
"Dạ, chủ nhân!"
"Lục Mạch đã đến hay chưa?"
"Chủ nhân! Hắn... ở trên kia kìa!"
"Cái... cái gì?"
Lục Mạch đứng trên chín tầng mây nhếch mép lên cười với Ân Sơn Tây Xương làm hắn giật mình một cái. Bị khống chế mà còn tỏ ra ngạo nghễ chắc cũng chỉ có một mình Lục Mạch mà thôi.
Lục Mạch từ trên cao liền phóng xuống, chớp mắt một cái đã đứng đối diện cùng Ân Sơn Tây Xương. Nhìn thấy y, bọn người Ân Sơn Tây Xương liền lùi lại phía sau, rất nhanh vây lấy hắn.
Lục Mạch nhìn thấy hai chiếc bao đang nằm trong tay thuộc hạ của Ân Sơn Tây Xương, một chiếc có máu tươi chảy ra làm ướt cánh tay bọn chúng, phát ra tiếng rên nhỏ trầm thấp, Lục Mạch đáy mắt khẽ trầm xuống, bình thản chắp tay lại phía sau, một bên khóe môi liền nhếch lên, khàn khàn giọng.
"Đối xử với người của ta như vậy sao?"
Ân Sơn Tây Xương lúc này mới lấy lại chút khí thế.
Bạch Cửu đang nằm trong bao, nghe thấy giọng nói của Lục Mạch thì liền mở mắt ra. Không biết sao trái tim trong lồng ngực hắn đập mãnh liệt, nước mắt từ lúc nào cũng chảy xuống. Hắn vui vì Lục Mạch đến cứu mình hay sao chứ? Hắn không biết, nhưng một cảm giác lạ lẫm đang xâm chiếm tâm tư hắn.
Hiện tại trên người hắn không chỗ nào còn lành lặn. Ân Sơn Tây Xương quả nhiên là cầm thú, liên tục mấy ngày dùng hình kẹp tay kẹp chân hắn. Mấy đầu ngón tay và ngón chân đều mưng mủ, thậm chí chỉ cử động một chút liền thấy đau. Mấy ngày trước, lúc Ân Sơn Tây Xương định cưỡng bức hắn, Bạch Cửu đã liều mạng chống trả, sau đó Ân Sơn Tây Xương đánh hắn không thương tiếc.
Bạch Cửu cũng không hiểu, trước đây với Lục Mạch cho dù vô cùng sợ hãi y, nhưng hai tháng ở chung, hắn cũng không hề chán ghét y giống như Ân Sơn Tây Xương. Thậm chí lúc nãy nghe thấy giọng nói của y trong lòng liền dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Lục tả sứ, không ngờ có một ngày chúng ta lại gặp nhau ở hoàn cảnh như thế này. Nhớ thời gian trước ngài cho người đánh ta, đến nay vài nơi vẫn còn sẹo. Ta đối xử với người của ngài như vậy coi như là trả chút ân tình lại cho ngài đi!"
Lục Mạch nhướng mày.
"Ngươi trước đây chỉ là con chó dưới chân ta, nay muốn làm phản hay sao?"
Ân Sơn Tây Xương nghe thì nghiến răng nghiến lợi.
"Ta theo ngươi nhiều năm như vậy, còn vì Huyền Môn cung mà làm không ít chuyện, nhưng ngươi đối xử với ta thế nào?"
"Nếu ngươi không bất tài vô dụng, đương nhiên ta vẫn đối xử tốt với ngươi."
"..."
Ân Sơn Tây Xương bất giác cảm thấy có chút khó thở. Lục Mạch quả nhiên có năng lực khiến người khác nổi giận. Hắn liền rút kiếm ra trước mặt Lục Mạch chỉa về hướng Bạch Cửu.
"Lục tả sứ quả nhiên ăn cứng không ăn mềm! Được, vậy đừng trách ta vì sao không nhớ tình xưa nghĩa cũ!"
Dứt lời, hắn vung kiếm lên, chưa kịp Lục Mạch đã lên tiếng.
"Ân Sơn Tây Xương, ngươi theo ta nhiều năm như vậy hẳn biết rõ tính tình của ta. Một khi ngươi chạm vào điểm mấu chốt của ta thì ngươi liền phải hối hận!"
Trong lúc Ân Sơn Tây Xương còn đang nhíu mày suy nghĩ thì Lục Mạch phất tay một cái, thuộc hạ liền xách lên hai người.
"Xương nhi!"
"Phụ... phụ thân? Mẫu thân? Hai người..."
Ân Sơn Tây Xương nhất thời kinh hãi đến mất bình tĩnh. Gia quyến của hắn rõ ràng đang ở Phụng tộc, có sự bảo hộ của Minh Kính Bắc, vì cái gì hiện tại lại ở trong tay Lục Mạch chứ?
"Ngạc nhiên không? Ân Sơn đài chủ?"
Lục Mạch nhếch môi lên khàn khàn giọng.
"Ngươi cắt đi ngón tay của Bạch Cửu. Ta đã nói rồi, nếu đã chạm vào điểm mấu chốt của ta thì các người đừng hối hận!"
Dứt lời, Lục Mạch bỗng nhiên giơ tay lên, chớp mắt một cánh tay của phụ thân Ân Sơn Tây Xương liền rơi xuống.
"KHÔNG!!!!!!!!!! PHỤ THÂN!"
Phụ thân Ân Sơn Tây Xương đau đớn đến rên thảm. Lục Mạch nhìn Ân Sơn Tây Xương đang gào thét như nhìn một thứ hạ đẳng nào đó.
"Một con chó như ngươi nên cút về chỗ của mình đi."
"Xương nhi..."
Phụ thân Ân Sơn Tây Xương thì thào. Lúc vừa bị bắt, thủ hạ của Lục Mạch đã phế bỏ nội công của bọn họ, nên hiện tại vô cùng yếu ớt. Một chút chống cự cũng không thể.
"LỤC MẠCH, thả phụ mẫu ta ra!"
"Ha."
Lục Mạch cười một tiếng.
"Mang Bạch Cửu đến đây, một đổi hai, ngươi rất lời rồi, không phải sao?"
"LỤC MẠCH!"
"Sao? Chẳng lẽ ngươi không tiếc tính mạng của phụ mẫu mình?"
Ân Sơn Tây Xương nghiến răng nghiến lợi, khẽ liếc nhìn lên bầu trời một chút, hắn đang chờ Vũ Triệt đến. Hiện tại chỉ cần hắn thả Bạch Cửu ra thì Lục Mạch nhất định sẽ giết hắn. Tính tình của Lục Mạch Ân Sơn Tây Xương vô cùng hiểu rõ.
"Lục Mạch, ta thả người rồi ngươi cũng giết cả nhà ta."
Lục Mạch khẽ nhướng mày. Ân Sơn Tây Xương liền tiếp tục.
"Như vầy đi, ngươi tự phế bỏ một cánh tay của mình, ta sẽ tin tưởng mà thả người."
Lục Mạch cười khẽ.
"Ngươi đang kéo dài thời gian chờ viện binh đến hay sao?"
"..."
Ân Sơn Tây Xương nhất thời không nói nên lời.
"Nếu như ngươi không tiếc mạng của phụ mẫu mình, vậy cũng được."
Y khàn giọng nói một câu khiến Ân Sơn Tây Xương lòng căng thẳng, đỏ mắt nhìn về hướng xa xa, nhưng một chút bóng dáng của quân tam giới vẫn chưa tới. Có khi nào bọn họ đã chọn lựa bỏ rơi mình hay không? Để mình cùng Lục Mạch tàn sát lẫn nhau, còn bọn họ ngồi một bên hưởng lợi?
"Phụ thân của ngươi dù gì cũng đã tàn phế, sống tiếp thì chỉ thêm đau khổ. Ta sẽ hóa kiếp giúp hắn!"
Dứt lời, Lục Mạch giơ tay lên một chưởng dứt khoát đánh vào lồng ngực phụ thân của Ân Sơn Tây Xương.
"A!!!!!!!!!!!!!"
Hắn hét thảm một tiếng rồi đoạn khí. Lục Mạch mặt không chút cảm xúc, chỉ nhìn thấy lệ khí, liền vứt xác hắn rơi xuống đất.
"PHỤ THÂN!!!!!!!!!!!!!"
Ân Sơn Tây Xương gào lên. Mẫu thân của hắn nhìn thấy phu quân của mình đã chết thì toàn thân run rẩy, rất nhanh liền ngất xỉu.
Bọn họ trước nay là danh môn thế gia, cũng chưa từng chịu ủy khuất đến như vậy. Nhưng từ khi Ân Sơn Tây Xương bị Hoàng Thiên Ngạo phế nội công rồi đi theo Lục Mạch thì toàn gia rơi vào thảm cảnh này, hiện tại còn phải nương nhờ Phụng tộc chịu đủ mọi khinh thường.
"LỤC MẠCH!!!!!!!!"
Ân Sơn Tây Xương tròng mắt chằng chịt tơ máu, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cắn chặt khớp hàm hận đến chỉ muốn trong nháy mắt bóp chết Lục Mạch.
"Bạch Cửu đối với ta mà nói bất quá chỉ là một món đồ chơi thú vị. Ta cũng yêu thích hắn. Rất nhiều năm nay mới lần nữa biết được cảm giác mới lạ. Nhưng mà chỉ có như vậy mà thôi. Nếu như ngươi còn lấy hắn ra ép ta, thì đừng trách ta đến mẫu thân của ngươi cũng giết. Sau đó ta lập tức sẽ trở về Huyền