Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tạ Hoài Dung nhìn Tạ Trường Yến với vẻ hài lòng: "Rất tốt, có tiến bộ, không uổng công lão phu bồi dưỡng nửa năm qua." Sau đó ông nhìn sang Trịnh thị, "Thiên sứ nói chuyến này không cần quá nhiều người, trong cung đã có sắp xếp ổn thỏa, mang theo hai tỳ nữ kề cận là được..."
Trịnh thị hơi biến sắc.
Tạ Trường Yến ngạc nhiên: "Mẹ không thể đi với con ư?"
"Chuyến đi Ngọc Kinh này tuy chưa phải xuất giá nhưng cũng xem là nhập cung rồi, phải tuân thủ lễ tiết, không được gặp thân quyến nếu chưa được cho phép."
Tạ Trường Yến nóng ruột: "Sao thế được?"
Trịnh thị kéo tay nàng nói: "Sức khỏe mẹ không tốt, e rằng không chịu được xóc nảy trên đường, không đi cũng tốt..."
"Ngày con cập kê mẹ cũng không đến cài trâm sao?"
"Cái này...!đương nhiên phải đi rồi."
"Thế lúc đó mẹ không sợ đi đường xóc nảy nữa ư?"
"Ơ...!không phải đến lúc đó có kênh đào nối liền Ngọc Kinh Ẩn Châu rồi sao?"
Tạ Trường Yến hơi thất vọng, mím môi, nói khẽ: "Mẹ đến giành cũng chẳng buồn giành..."
Trịnh thị nghe tiếng tim mình rơi xuống lộp bộp.
Tạ Trường Yến quay đầu nhìn thẳng Tạ Hoài Dung nói: "Xin ngũ bá bá dâng thư đến hệ hạ, Trường Yến có hai yêu cầu, trong chuyến đi Ngọc Kinh này, một là có mẫu thân đi cùng, hai là mở thêm nơi ở mới.
Nếu không, con không đi nữa."
Tạ Hoài Dung không dám tin: "Con nói cái gì?"
"Bá bá đã dạy Trường Yến, tranh và không tranh chỉ cách nhau một chữ lý.
Pháp luật nước ta không có điều nào quy định con gái chưa cập kê không thể ở cùng mẹ ruột.
Huống chi chưa đại hôn mà sống trong nhà chồng thì càng không hợp lẽ."
"Càn quấy!" Tạ Hoài Dung đập mạnh xuống bàn, chuỗi đồng tiền lăn lăn lóc lóc, "Lão phu dạy con kháng chỉ à!"
Tạ Trường Yến cầm lấy thánh chỉ đặt bên cạnh, mở ra chỉ cho mọi người xem: "Con không có.
Xin hãy xem kỹ, năm mươi ba chữ trên thánh chỉ không hề có chữ nào nhắc tới chuyện không được có mẹ ruột theo cùng."
Tạ Tri Vi bên cạnh không kiềm được bật cười.
Tạ Hoài Dung nhìn chằm chằm Tạ Trường Yến, Tạ Trường Yến cũng nhìn ông ấy không chớp mắt.
Hai người cứ đối mặt với nhau như vậy một hồi, cuối cùng Tạ Hoài Dung thở dài: "Được rồi."
Mắt Tạ Trường Yến sáng lên: "Ngũ bá bá đồng ý rồi ạ?"
"Ừ."
"Đa tạ ngũ bá bá!" Tạ Trường Yến vội vàng kéo Trịnh thị bái tạ.
"Lui xuống đi." Tạ Hoài Dung nói.
Tạ Trường Yến và Trịnh thị lui ra, ông ấy cầm thánh chỉ, biểu cảm phức tạp.
Tạ Tri Vi lên tiếng: "Trường Yến tiến bộ rất nhanh, thật sự phải nhìn muội ấy bằng cặp mắt khác xưa."
"Học thức còn chưa thấy đâu nhưng về to gan thì tiến bộ lắm đó."
"Người làm hoàng hậu cứ phải thích ứng chịu đựng cũng không phải chuyện tốt." Tạ Tri Vi bật cười, "Tấu thư mà dâng lên chắc hẳn vị hoàng đế khác biệt của chúng ta sẽ không nổi giận đây, không chừng còn có ấn tượng sâu sắc với vị thê tử tương lai này."
Tạ Trường Yến đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, trông thấy mẹ đang đứng trước cửa lẳng lặng nhìn mình, nàng hỏi: "Mẹ có lời muốn nói với con ạ?"
Trịnh thị lắc đầu, đi vào ngồi xuống giường, bắt đầu thêu thùa.
Tạ Trường Yến để ý tới chiếc giày sắp hoàn thành đó, phía trên thêu một đóa thược dược đỏ, đường may rất tinh tế.
"Mẹ..." Nghĩ đến tấm lòng của Trịnh thi khi thêu giày mới, mắt Tạ Trường Yến đỏ hoe, "Có phải câu giành cũng chẳng buồn giành của con làm mẹ buồn rồi không?"
Trịnh thị dừng lại, dịu dàng xoa đầu nàng: "Vãn Vãn nói đúng, sao mẹ lại buồn được.
Mẹ đang tự trách..."
"Tự trách?"
"Nhớ khi đó mẹ dạy con phải có