"Chiếc hộp này nhìn có vẻ tầm thường nhưng thật ra đã bôi một loại thuốc bột để nhện dễ nhả tơ.
Thuốc đó vô hại với nhện nhưng độc với người.
Thế nên ngươi xem xem, ban nãy ta cầm giỏ đựng, không dám tiếp xúc trực tiếp đấy."
Liễu Nguyên sững người, Liễu Đình Đình hét lên: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
"Nhưng mà đừng lo, có thuốc giải.
Lúc giải độc hơi đau chút, cố chịu là được." Tạ Trường Yến lấy một lọ thuốc trong tay áo ra, mở nắp lọ, đổ ra ba viên thuốc màu đỏ thẫm, trước tiên đưa cho Liễu Khê một viên.
Liễu Khê hiểu ý, cho vào miệng nuốt xuống.
Tạ Trường Yến lại đưa cho Liễu Nguyệt, sắc mặt Liễu Nguyệt biến hoá một hồi rồi cũng nhận lấy nuốt xuống.
Tạ Trường Yến cầm viên thuốc cuối cùng, mỉm cười nhìn Liễu Đình Đình: "Ngươi cần không?"
"Phí lời! Mau đưa ta!" Liễu Đình Đình định giơ tay lấy nhưng Tạ Trường Yến nhìn sang Liễu Nguyên nói: "Thuốc giải chỉ còn một viên, nếu tiểu đệ đệ đây không chạm vào hộp thì đương nhiên không cần thuốc giải."
Mặt Liễu Nguyệt tái mét.
Liễu Nguyên cười mỉa nói: "Ngươi doạ ai đấy? Ngươi dám cầm một cái hộp có độc lên đài dự thi à?"
"Đúng là không dám.
Vốn dĩ khi lên đài cần dùng khăn tay bọc lại rồi nói rõ với mọi người, không ngờ lại làm rơi trên đường mất rồi.
Vậy thuốc giải này cho vị cô nương đây nhé." Tạ Trường Yến đưa viên thuốc vào tay Liễu Đình Đình nhưng Liễu Nguyệt đột nhiên ngăn lại: "Thuốc giải chỉ còn một viên cuối cùng thật sao?"
"Cô cô!" Liễu Đình Đình thấy tình hình không ổn, vội kêu lên.
Liễu Nguyệt đẩy nàng ta ra, tức giận quát: "Ta còn không biết cái tính xấu xa của ngươi sao? Ngươi tự gây hoạ thì thôi đi còn liên luỵ đến Nguyên Nguyên nhà ta, ngươi không xong với ta đâu! Nguyên Nguyên, mau, uống thuốc giải đi!"
Liễu Nguyên còn muốn vặn lại nhưng Liễu Nguyệt đã đút viên thuốc vào miệng cậu ta.
Liễu Nguyên bất lực, chỉ đành trừng mắt hung dữ nhìn Tạ Trường Yến.
Liễu Khê tặc lưỡi nói: "Đúng là hiểu con không ai bằng mẹ..."
Liễu Đình Đình xanh mặt, bò dưới đất dậy nói: "Vậy, vậy con phải làm sao cô cô! Khê Khê, thuốc giải còn hay không?"
"Còn chứ, lấy ba xấp vải lụa đến đổi."
Liễu Nguyên nổi nóng: "Ta đã nói là bọn họ gạ hỏi, muốn lừa tiểu gia đây..."
"Con bớt nói đi cho mẹ, còn chê chưa đủ mất mặt sao?" Liễu Nguyệt không làm giám khảo nữa, nhéo tai con trai lôi về nhà.
Mặt Liễu Đình Đình thoắt trắng thoắt đỏ, sau cùng giậm chân: "Hay lắm, ngươi chờ đó!"
Liễu Đình Đình chạy xuống đài, người bên đường nháo nhào lên với nàng ta.
Liễu Khê cười nói với theo: "Nhớ đó, ba xấp vải, nhanh lên, trễ là không tiếp đâu nhé."
Liễu Đình Đình quay đầu, giận dữ trừng mắt với Tạ Trường Yến rồi chạy xa.
Tạ Trường Yến lấy chiếc hộp đưa cho Liễu Khê: "Đây, đắc tội con gái và cháu trai trưởng thôn, sợ không?"
Liễu Khê cười khì, hỏi những người phía dưới đài: "Thúc thúc thẩm thẩm ca ca tỷ tỷ, mọi người nói xem ta có phải sợ không?"
"Sợ bọn họ cái quái gì!"
"Trưởng thôn mà làm khó dễ ngươi, bọn ta ra mặt giúp ngươi!" Mọi người cười đáp.
Liễu Khê mở hộp ra, bên trong giăng đầy tơ nhện: "Vậy Chức Nương năm nay là của ta có phải không?"
"Phải!"
"Song vương miện!"
Mọi người ùa lên đài, tung Liễu Khê lên, Liễu Khê cười to, có người bắn pháo hoa chúc mừng.
Pháo hoa bắn vút lên nửa tầng không rồi nổ bùm một tiếng, biến thành một cây cầu nhỏ cong cong, sau đó thân cầu thay đổi thành chim hỉ thước cất cánh bay đi...
"Pháo hoa của Nghi quốc làm thật tài tình..." Tạ Trường Yến cảm khái sâu sắc.
Trăng treo trên cao, tất cả lễ mừng đã kết thúc.
Liễu Khê khoác tay Tạ Trường Yến về nhà, trên đường nàng ấy hưng phấn nói: "A Yến A Yến, lần này may nhờ có tỷ!"
"Ta làm mất hộp nhện, ta phải có trách nhiệm tìm về thôi, cảm tạ cái gì?"
"Tóm lại ta rất vui.
Uất ức bấy nhiêu năm cuối cùng cũng xả đi hết rồi! Vả lại có song vương miện đây, chuyện hôn sự của ta chắc có thể thành rồi!"
Tạ Trường Yến hơi ngạc nhiên: "Muội định hôn rồi?"
"Ta thích Trương đại ca ở thôn Đông nhưng cha huynh ấy coi thường ta.
Lần này hay rồi, ta nhờ cha qua đó nói lần nữa xem."
Tạ Trường Yến nhướn mày, đời sống ở Nghi quốc đúng là khai phóng, con gái cũng có thể đi dạm ngõ.
Hai người đang nói nói cười cười thì trông thấy Liễu Đình Đình ở xa xa dẫn theo mấy người nữa đứng trước cửa nhà nàng ấy.
Liễu Khê vui mừng nói: "Liễu Đình Đình mang vải đến rồi thì phải?"
Song, Tạ Trường Yến liếc thấy trên thắt lưng của những người kia có giắt đao, lòng thoáng lạnh đi.
Quả nhiên, Liễu Đình Đình vừa quay đầu trông thấy hai người thì la lên: "Chính là nàng ta! Nàng ta không có giấy tờ đăng ký, lai lịch bất minh!"
Liễu Khê mắng: "Liễu Đình Đình! Ngươi thật vô liêm sỉ! Dám báo quan hả!"
"Cha ta bị các ngươi qua mắt, ta thì không đâu.
Ả này khẩu âm Yên quốc, không chừng là gian tế của Yên phái tới! Sai đại ca, các huynh phải tra xét cho kỹ đó!"
Mấy nha dịch đánh giá Tạ Trường Yến.
Nàng thầm thở dài: cái gì đến rồi cũng phải đến thôi.
Không chờ nha dịch rút đao, nàng chủ động phối hợp giơ hai tay lên: "Ta biết rồi, ta theo các huynh về nha môn.
Nhà Liễu Khê không có liên quan đến chuyện này, mong các huynh đừng liên luỵ người vô tội."
Liễu Đình Đình lớn tiếng nói: "Phì, nàng ta với cha nàng ta thu nhận các ngươi, còn nói với người ngoài là họ hàng xa, có lòng che đậy, thế mà vô tội à?"
Tạ Trường Yến dở khóc dở cười nhìn nàng ta: "Tỷ tỷ ơi, làm người cũng phải chừa cho mình một đường lui, mai sau còn tiện gặp lại."
"Chừa cái đếch! Sai đại ca, trong phòng còn một nam nữa, là tình nhân của ả đó, hai người cùng xuất hiện, mau đi tóm gọn cả hai đi!"
Liễu Khê giậm chân nói: "Liễu Đình Đình ngươi không cần thuốc giải nữa hả?"
"Ta bắt cha ngươi xem ngươi có dám không đưa thuốc giải cho ta không!"
Liễu Khê tức giận định nói nữa nhưng bị Tạ Trường Yến ngăn lại: "Không sai, thuốc giải...!Các vị, thật ra hai cha con này cũng