đấy Chiêu thức Lý Phong vừa thi triển có phần giống với Phách Không Chưởng.
Thế nhưng, Phách Không Chưởng là một là một chiêu thức hèn hạ.
Có thể đánh một người tan thành sương khói trong tích tắc.
Ít nhất là cao thủ tuyệt thế cấp Chiến Hoàng! Ánh mắt của Long Thế Điển sáng quắc, lúc này ông ta giơ tay phải lên, hét lên một tiếng.
“Long Quyển Phong, mày còn đợi gì nữa? Tiến lên đánh gãy chân nó cho tao”.
Long Thế Điển vừa dứt lời, đột nhiên có một trận cuồng phong ập thẳng về phía Lý Phong.
Lúc này hai chân Lý Phong vừa chạm đất.
Cơn cuồng phong gào thét xung quanh Lý Phong.
Cùng với tiếng gió gào thét còn có giọng nói của một người đàn ông.
Giọng nói của người đàn ông này vang vọng khắp nơi, dường như ông ta đang nói chuyện với Lý Phong.
“Nhóc con, tao không thể không thừa nhận gan mày lớn đấy”.
“Nhưng cho dù gan mày có lớn cỡ nào, cũng không nên làm việc ngu xuẩn như thế này”.
“Mày nghĩ mày là ai? Mày dám chống lại cả gia tộc Long Thị?”
“Tao nói cho mày biết, cho dù là một đất nước cũng không dám đắc tội với gia tộc Long Thị đâu”.
“Bởi vì Long Thị không chỉ là một gia tộc”.
“Chúng tao là một cánh cửa, một lối đi dẫn đến thế giới mới”.
Tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Giọng nói của ông ta có lúc như là ở ngay cạnh tai Lý Phong.
Có lúc lại cách xa mấy chục mét.
Lúc xa lúc gần, trên trên dưới dưới, trái trái phải phải khiến cho người ta thật khó nắm bắt.
“Sau lưng bọn tao là một thế giới mới khác”.
“Đó là nơi mà người trần mắt thịt như chúng mày vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được”.
“Hơn nữa mày chỉ là một Chiến Hoàng cỏn con mà cũng dám khiêu khích gia tộc Long Thị”.
“Bây giờ mày hãy chịu chết đi”.
Lúc này, Lý Phong thản nhiên nói: “Ông không thấy mình nói hơi nhiều à?”
“Ha ha ha ha! Tao nói nhiều à? Mày nên biết mỗi câu tao đang nói chính là đang kéo dài cái mạng chó của mày đấy”.
“Đồ chó không biết điều!”
Người đàn ông tên là Long Quyển Phong này rất kiêu ngạo.
Ông ta rất tự tin về tốc độ của mình.
Dường như ông ta đang chơi một trò chơi.
Mà Lý Phong chính là đồ chơi trong tay ông ta.
Ông ta cười to.
“Trước khi mày chết, tao rất hào phóng cho mày một cơ hội”.
“Chỉ cần bây giờ mày có thể nói chính xác tao đang đứng ở đâu, tao sẽ nhường mày ba chiêu”.
“Nếu mày không nói được, tao sẽ lập tức moi tim mày ra”.
Lý Phong hơi nghiêng đầu, nhìn trái phải một lượt.
Lúc này anh vẫn rất bình tĩnh kiên định.
Tiếng của Long Quyển Phong ngày càng ngông cuồng.
Tiếng cười của ông ta tràn đầy tự tin, thậm chí còn vô cùng khinh thường Lý Phong.
“Thế nào, không tìm ra tao à?”
“Tao nói cho mày biết, trong cả gia tộc Long Thị tao là người có tốc độ nhanh nhất”.
“Chính xác nên nói tao là người có tốc độ nhanh nhất Hoa Hạ ý chứ!”
“Tốc độ của tao sắp nhanh bằng tốc độ âm thanh rồi”.
“Lúc mày nghe thấy tiếng tao nói, thì tao đã sớm thay đổi vị trí của mình rồi”.
“Chỉ dựa vào một Chiến Hoàng nhãi nhép như mày thì làm sao có thể nắm bắt được hành tung của tao cơ chứ”.
“Ha ha ha ha!”
Điệu cười ngông cuồng hống hách của Long Quyển Phong không ngừng vang lên khắp bốn phía.
“Thôi được rồi, trò chơi đã kết thúc”.
“Cơ hội tao cho mày mà mày không nắm giữ được, thì đừng có trách tao nhé”.
“Bây giờ tao đếm đến ba, sau đó tay tao sẽ đâm thủng tim mày”.
“Một”.
“Hai”.
Long Quyển Phong còn chưa đếm đến ba.
Khi ông ta mới đếm đến hai, tay phải Lý Phong giống như bạch ngọc đã được mài giũa giơ lên không trung.
“Hự!”
Tức thì, Long Quyển Phong dường như vô hình đang bao quanh Lý Phong.
Liền giống như một con chó bị Lý Phong bóp họng, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Lúc này, tất cả mọi người ngơ ra.
“Sao có thể thế được?”
Có người hét to lên.
Long Quyển Phong không hề bốc phét, ông ta chính là cao thủ có tốc độ nhanh nhất gia tộc Long Thị.
Mặc dù không chắc sẽ đứng đầu Hoa Hạ nhưng cũng xếp top đầu.
Tất cả những người có mặt ở đó, bao gồm cả Long