Bọn họ chính là những khối u ác tính nên bắt buộc cần loại bỏ! Sắc mặt Lý Phong lạnh tanh, từng câu từng chữ anh nói ra khiến cho Long Thế Điển và tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Mấy người tự cho rằng bản thân đã đứng trên đỉnh cao của thế giới”.
“Vì thế tự cho mình cái quyền ngông cuồng hống hách”.
“Coi mang sống của dân thường như cỏ rác, như chó mèo”.
“Cảm giác được tôn thờ lâu rồi khiến cho đám đầu lợn các người quên mất bản thân mình là cái thứ gì”.
“Từ bây giờ trở đi, trong mấy phút tới, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Trong lúc nói, Lý Phong chầm chậm đưa tay phải ra.
Lúc này, dưới sự quan sát của nhiều người, tay Lý Phong dường như phát sáng.
“ mấy người gia tộc Long Thị ai nấy đều tự khoe khoang bản thân là một con rồng?”
“Nếu đúng là như vậy, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ rút từng sợ gân trên người từng người một”.
“Sẽ khiến cho dòng máu cao quý của các người chảycạn kiệt”.
Lý Phong nhìn thẳng vào Long Thế Điển.
Lúc này, cơ thể anh toát lên một luồng khí vô cùng đáng sợ.
“Hôm này, tất cả huyết thống trực hệ của gia tộc Long Thị đều phải chết!”
Sau vài giây hoảng hốt, Long Thế Điển đột nhiên phá lên cười như điên dại.
“Ha ha ha ha!”
“Mày muốn diệt sạch gia tộc Long Thị”
“Tao không nghe nhầm đây chứ!”
“Mày là cái thá gì? Mày nghĩ mày mạnh lắm hả?”
“Mày nghĩ chỉ dựa vào mỗi mình mày thì có thể đấu lại được với gia tộc Long Thị đã tồn tại hơn một ngàn bảy trăm năm à?”
Lúc này Long Thế Điển lấy từ trong túi ra một thứ bé như cái điều khiển từ xa.
Sau đó ấn vào nút màu đỏ.
Mặt ông ta nở nụ cười rất tự tin.
Ánh mắt ông ta nhìn Lý Phong đầy khinh bỉ coi thường.
“Nhóc con, tao không thể không thừa nhận năng lực của mày mạnh hơn những người bình thường kia rất nhiều”.
“Nếu tao đoán không nhầm thì mày cũng đạt được cấp độ đỉnh cao Chiến Hoàng rồi”.
“Nhưng cứ cho là như thế đi chăng nữa, mày cũng chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi”.
“Chỉ dựa vào mình mày mà vọng tưởng đấu lại gia tộc khổng lồ của tao”.
“Đúng là mơ tưởng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày”.
Trong lúc Long Thế Điển đang nói, đột nhiên đất sau lưng ông ta khẽ nứt ra.
Ngay sau đó, có một bóng người từ trong lòng đất trồi lên, đứng ngay phía sau Long Thế Điển.
Long Thế Điển nhếch mép cười và nói: “Mấy người mày vừa giết trước đó chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang che mắt người đời của gia tộc Long Thị mà thôi”.
“Long Chiến cũng thế, Long Quyển Phong cũng vậy thôi, bọn chúng và mày đều là những người trần mắt thịt bình thường”.
“Một người bình thường bất luận có tu luyện thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ loanh quanh ở mức độ Chiến Hoàng”.
“Mày cho rằng Chiến Hoàng là cảnh giới cao nhất rồi à?”
“Hoàn toàn ngược lại, Chiến Hoàng chỉ là một cấp bậc sơ kỳ trong võ đạo thôi”.
“Đối với thế giới này, mày chỉ là một thằng nhóc con miệng còi hôi sữa mà thôi!”
Mặt Long Thế Điển tràn ngập điệu cười ngạo nghễ.
Điệu cười này dường như rất tự nhiên.
Giống như một đứa trẻ sinh ra lớn lên ở thành thị, về nông thôn, ăn mặc gọn gàng bóng bẩy, ngồi trên xe sang trọng, nhìn những đứa trẻ nhà quê ăn mặc rách rưới, mặt mũi lem nhem toàn bùn đất.
Long Thế Điển giới thiệu cho Lý Phong về thân phận của người đàn ông đứng sau ông ta.
“Lúc nãy chắc mày cũng đã nhìn thấy rồi, người sau lưng tao đây, hắn ta đã luyện được thuật Ngũ Hành Độn Giáp”.
“Hắn ta có thể chi phối điều khiển các nguyên tố trong đất”.
“Cũng giống Tôn Hành Thổ hay được nhắc đến trong truyền thuyết”.
“Hắn ta có thể độn thổ, ngày đi ngàn dặm”.
Vừa nói xong, trên đầu Long Thế Điền lại có một bóng người chầm chậm bay xuống.
Tốc độ của hắn rất chậm, giống như một cái lông vũ.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo dài, ông ta để một mái tóc dài đen nhánh.
Nhìn có vẻ rất nho nhã.
Hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, mũi hướng lên trời.
“Còn người này, cũng tu luyện thuật Ngũ Hành Độn Giáp, hắn ta có thể thao túng được gió”.
“Bọn họ mới chính là những kẻ mạnh thực sự trong thế giới này”.
“Mày trước mặt bọn họ, căn bản là không đỡ nổi một chiêu”.
“Tiếp theo, tao sẽ khiến đồ chó má tự cao tự đại, không biết trời cao đất