đạo Toàn Chân "Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian, anh nói cho em biết đi".
Lên trực thăng rồi mà Hứa Hạo Nhiên vẫn không buông tha.
Lý Phong thực sự thấy phiền trước mấy câu hỏi của cậu ta, liền lên tiếng.
"Thứ người đó sử dụng lúc nãy là đạo thuật".
Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bất giác sáng lên.
"Anh rể, ý của anh là, người vừa rồi là một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàng yêu sao?" Lý Phong gật đầu.
"Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩ này không phải giống như hòa thượng không thể lập gia đình sinh con sao?" Lý Phong biết tính cách của Hứa Hạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phải hỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏ cuộc khi chưa có được câu trả lời.
Mà Lý Phong càng không nói, Hứa Hạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.
Lý Phong khẽ thở dài, sau đó nói.
"Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có hai môn phái".
"Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và " đạo Toàn Chân".
Nghe đến những danh từ mà mình quen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tức cười haha.
"Đạo Toàn Chân có phải là môn phái Toàn Chân trong tiểu thuyết võ hiệp không? Người sáng lập môn phái là Vương Trùng Dương".
Lý Phong gật đầu, đúng là Hứa Hạo Nhiên này lần đầu tiên trong đời nói đúng như vậy.
"Em nói đúng, phái Toàn Chân được thành lập vào thời nhà Tống, ông tổ của nó là Vương Trùng Dương".
Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng, cậu ta hình như rất hứng thú với kiến thức này.
"Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?" "Lịch sử của đạo Chính Nhất tương đối sớm.
Nó được thành lập bởi Trương Đạo Lăng vào thời Đông Hán".
"Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhất còn được gọi là đạo Thiên Sư, giáo Ngũ Đấu Mễ".
Hứa Hạo Nhiên càng nghe càng phấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thì em biết, nó đã có từ thời Tam Quốc rồi!" Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hát mà còn thích chơi game.
Đôi khi, cậu ta nhốt mình trong phòng, chơi game hơn mười tiếng đồng hồ.
Thông thường, người kết thúc việc chơi game của Hứa Hạo Nhiên là Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánh cửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiên kéo ra ngoài.
Lý Phong còn nói: "Sự khác biệt giữa đạo Toàn Chân và đạo Chính Nhất không quá lớn".
"Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh".
"Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngày nay, có một điểm khác biệt lớn nhất".
"Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiều quy tắc.
Một khi chính thức nhập đạo, thì không thể kết hôn và sinh con".
"Nhưng Chính Nhất không có quy tắc như vậy".
"Đem so sánh với nhau, các đạo sĩ của Chính Nhất tự do hơn".
"Giáo Toàn Chân phải buộc tóc, nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thể để kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó".
"Anh rể, chúng ta không biết bọn họ đã kết hôn hay chưa, nhìn thoáng qua làm sao có thể phân biệt được?" "Xem mũ trên đầu họ".
"Mũ của đạo Toàn Chân có hình tròn, nó còn được gọi là khăn Hỗn Nguyên".
"Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọi là khăn Cửu Lương".
Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùng cũng vỗ tay một cái.
"Anh rể, theo lời anh nói, ông chú chuyên đi bắt cương thi trên TV thuộc đạo Chính Nhất đúng không?" Lý Phong sững người một lúc, sau đó gật đầu.
"Ừ, đúng vậy".
Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi.
"Anh rể, vừa rồi ông anh kia không nói gì, sao anh lại vội vàng rời đi thế?" Lúc này, ánh mắt của Lý Phong đã nhìn về vị trí của bệnh viện không xa phía trước.
Sau đó, ánh mắt của Lý Phong dần dần hướng về phía tây nam của bệnh viện.
Nơi đó là phố cổ Trường An.
Môi trường tổng thể ở đó khá hỗn loạn.
Ngoài ra còn có một trường học khá cũ.
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Phong dần trở nên tối sầm lại.
Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.
"Có một số điều ông ấy không cần nói, anh cũng biết".
"Anh rể, tình hình chị em như nào rồi? Làm sao mới có thể đánh thức chị ấy?" Lý Phong hít sâu một hơi, giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng.
"Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậy vào tối nay".
"Thật không? Thế thì tốt quá".
So với sự phấn khích của Hứa Hạo Nhiên, biểu hiện của Lý Phong nghiêm túc hơn.
Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ này sang ngôi nhà cổ khác.
Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trở lại bệnh viện, Lý Phong lập tức