thể khiến họ chết ngay “Còn cả tên Cá Sấu kia, chỉ có một triệu mà hắn đã ra tay với con trai tôi”.
“Chẳng có lẽ bây giờ người của Hắc Long đều nghèo như ăn xin rồi à?”
Tên vệ sĩ rút mấy tấm ảnh trong túi áo ra để trước mặt Hồ Ngụy Cường.
Sau khi xem ảnh, Hồ Ngụy Cường phát hiện trong ảnh chính là người đàn ông hôm qua dẫn Hứa Mộc Tình đi.
Hắn vô cùng tức giận, đột nhiên đứng bật dậy.
“Bố, việc này bố có lo hay không?”
“Bố mà không giúp con, con gọi điện cho bác cả đấy!”
Người bác cả mà Hồ Ngụy Cường nhắc đến chính là anh em kết nghĩa của Hồ Hải Thành.
Năm đó khi Hồ Hải Thành làm ăn ở nước ngoài trong lúc vô tình đã cứu một người đàn ông.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đối phương chỉ là một tên lưu manh bình thường.
Nhưng không ngờ rằng, ông ta lại là người có máu mặt trong tỉnh.
Những năm qua, gia tộc ông ta không phát triển mấy ở Ninh Châu.
Thế nhưng dựa vào sự giúp đỡ của người anh em kết nghĩa này mà tất cả mọi việc trong tỉnh luôn suôn sẻ không có trở ngại gì hết.
Hai năm nay phát triển rất thuận buồm xuôi gió.
Hồ Hải Thành hung dữ nói: “Việc này cần làm phiền đến bác cả của con sao?”
“Bất kể là Lý Phong hay cái tên đầu trọc kia, chỉ cần một cú điện thoại của bố chúng nó sẽ bỏ mạng ngay”.
Lúc Hồ Hải Thành nhấc điện thoại lên định gọi điện, Hồ Ngụy Cường lại nói một câu.
“Còn Hứa Mộc Tình nữa, con muốn có cô ta ngay lập tức”.
“Con muốn cô ta làm nô lệ của con, mỗi ngày bưng trà rót nước hầu hạ con”.
Hồ Hải Thành cười lạnh lùng nói: “Đối với một con đàn bà không có người chống lưng, điều đó chẳng phải quá là đơn giản sao?”
! !
Hứa Mộc Tình vừa mới đến công ty, tổ trưởng liền đưa cho cô một tập tài liệu.
Tổ trưởng muốn Hứa Mộc Tình đem tài liệu đến văn phòng Hồ Ngụy Cường.
Khi Hứa Mộc Tình bước vào văn phòng Hồ Ngụy Cường, phát hiện bên trong không có ai.
Cô đợi ở trong văn phòng hơn mười phút, vẫn không thấy Hồ Ngụy Cường.
Cuối cùng, cô đứng dậy nói với thư kí sau đó rời đi.
Quầy thư kí bên ngoài văn phòng Hồ Ngụy Cường có hai cô thư kí rất xinh đẹp.
Họ nhìn Hứa Mộc Tình rời đi, thì thầm với nhau.
“Lạ thật, lúc nãy khi tôi vào bên trong phòng giám đốc rõ ràng nhìn thấy mấy người mà”.
“Sao khi Hứa Mộc Tình vào lại không thấy ai?”
Mặc dù họ cảm thấy kỳ lạ, nhưng họ cũng không đi vào phòng giám đốc.
Dù sao, không có lệnh của Hồ Ngụy Cường.
Những người làm việc dưới trướng hắn đều rất rõ.
Ông chủ của họ không chính trực ngay thẳng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại còn là một người tâm địa gian xảo.
Nếu không vì lương cao, làm gì có ai muốn làm ở công ty này.
Thế nhưng những cô gái nhan sắc tầm thường, chàng trai bình thường này.
Họ không băn khoăn nhiều như vậy.
Hứa Mộc Tình vừa mới rời đi không lâu, một bức tường trong văn phòng Hồ Ngụy Cường chầm chậm mở ra.
Hóa ra trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường còn có một bức tường kép.
Bên trong đó là một căn phòng.
Trong phòng trang trí rất lộng lẫy.
Đồng thời còn có một nhà vệ sinh.
Hơn nữa bên trong căn phòng này còn có mười mấy người đàn ông nằm la liệt trên sàn nhà.
Có một người đàn ông mặc vest đang đứng.
Mắt hắn lóe lên tia sắc bén.
Người đàn ông mặc vest này không phải ai khác mà chính là Lý Phong.
Nếu Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành ở đây, nhất định sẽ nhận ra ngay người đàn ông này, anh mặc vest giống tên vệ sĩ của cha con họ Hồ.
Sáng nay, Lý Phong cải trang thành vệ sĩ của Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành đến dụ rắn ra khỏi hang.
Mà Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành không nhận ra Lý Phong.
Vì Lý Phong đã sử dùng thuật biến hóa khuôn mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt anh có phần thay đổi so với ngày thường.
Anh sử dụng kĩ thuật hóa trang cao cấp, thay đổi các đường nét trên khuôn mặt.
Hồ Ngụy Cường không nhận ra vệ sĩ của mình, bởi vì ngày thường hắn cũng không để ý đến mấy tên vệ sĩ mà mình thuê về.
Trong mắt hắn, đám vệ sĩ này chỉ là công cụ mà thôi.
Hắn tình nguyện tốn nhiều thời gian để tìm được người đẹp đã lướt qua hắn.
Cũng sẽ không tốn công sức để ý đến mấy tên bảo vệ