Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vung tay đấm.
"Á aaaaaa!" Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Ngụy Cường vang vọng khắp khách sạn.
Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làm như bình thường.
Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu cô vẫn hơi choáng váng.
Quan trọng hơn là tối qua cô nằm mơ.
Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ mơ đến.
Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trong mơ là mặt đỏ tai hồng.
Trong mơ thế mà lại xuất hiện một người đàn ông.
Người này là Lý Phong! Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quán ăn, Lý Phong đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.
Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìn mặt anh.
Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.
Giấc mơ đêm qua đúng là ngượng quá đi mất.
Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng, sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.
Lúc ra khỏi quán ăn cô còn không kịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.
Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạy đi xa, hơi nhíu mày.
"Con bé kia sao thế, đi làm mà cũng không chào một tiếng".
"Hì hì hì".
Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiên từ bên cạnh truyền tới.
"Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị con lớn rồi".
"Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thì trong lòng chắc chắn giấu rất nhiều bí mật".
"Chắc chị con làm gì!.
Úi, mẹ đánh con làm gì chứ? Con nói thật mà".
Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làm nhảm ít thôi, còn không đi ship đồ đi".
Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.
Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Phong.
"Phong à, đêm qua cháu đèo con bé về, có xảy ra chuyện gì không?" Lý Phong lắc đầu.
"Quái nhỉ, sao hôm nay con bé khác hẳn mọi hôm thế".
Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắc mắc, Lý Phong đã xoay người đi ship đồ.
Cho dù là trong mơ thì Lý Phong cũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trong công ty thì Lý Phong cũng đã sắp xếp người bảo vệ cô an toàn.
Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩ tới việc động đến Hứa Mộc Tình.
Đều bị Lý Phong phát hiện sau đó bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng.
Cùng lúc đó trong phòng VIP của bệnh viện.
Hồ Ngụy Cường nằm trên giường bệnh, trên người băng bó mấy chỗ.
Trên mặt hắn lúc này hừng hực sự hận thù.
Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh hắn.
Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giận dữ.
"Con mau nói cho bố biết đêm qua rốt cuộc làm sao? Sao con lại chọc phải người của Hắc Long?" Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường, Hồ Hải Thành.
Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châu cũng không phải một doanh nhân rất thành đạt.
Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡ nên những năm gần đây ông ta làm ăn cũng xuôi chèo mát mái.
Cũng có một thế lực nhất định.
Có thể nói ở Ninh Châu ông ta không thèm kiêng nể ai.
Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàng chạy về Ninh Châu.
Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhân vật máu mặt trên tỉnh.
Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn Hồ Hải Thành, trong mắt lóe lên sự hận thù mãnh liệt.
"Bố, bố phải giúp con chuyện này".
"Con muốn báo thù, con nhất định phải báo thù, con muốn bọn chúng chết sạch".
Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vai hắn vỗ vài cái nói.
"Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châu này không phải dạng vừa đâu".
"Nếu đối phó với ông ta thì phải tốn kha khá sức đấy".
Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Không phải Hắc Long, con chả có thù gì với Hắc Long cả".
Thực ra sau khi bị đánh gãy tay chân, Hồ Ngụy Cường nằm trong viện cả đêm nhưng không ngủ.
Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mình chọc phải Hắc Long không? Nếu không Cá Sấu là đàn em đắc lực dưới trướng Hắc Long sẽ không làm thế với hắn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâu có gặp Hắc Long.
Hơn nữa bình thường hắn làm gì cũng rất cẩn thận.
Sẽ không chọc phải nhân vật máu mặt như vậy.
Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.
Chắc chẵn cũng có người thích Hứa Mộc