Rõ ràng đó là một người phụ nữ.
Thế nhưng trong mắt ba người Hứa Mộc Tình, trông cô ta rất đáng sợ.
Giọng Sandy khàn khàn nói với Hứa Mộc Tình.
“Thân phận của tôi rất phức tạp, nếu có nói ra thì các cô cũng không hiểu được”.
“Nếu các cô giống tôi, đều bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm”.
“Vậy chúng ta là bạn”.
“Không có tôi, các cô không có cách nào rời khỏi đây đâu”.
Hứa Mộc Tình nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Đợi ba người bước đến cạnh Sandy, nhìn sợi dậy xích dày bịch, Cố Ngôn Hi liền thở dài một cái.
“Chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô cởi cái này ra”.
Nhưng mà, Sandy lại nói một câu khiến ba người Hứa Mộc Tình đều kinh ngạc.
“Các cô chỉ cần để lựu đạn nổ sau lưng tôi là được rồi”.
Lời nói của Sandy khiến cho Hứa Mộc Tình giật mình.
Vụ nổ khi nãy đã để lại chấn động sâu sắc cho người họ.
Tiện tay một cái có thể khiến cho một bức tường nổ tan tành.
Cái này nếu đặt sau lưng một người, vậy điều gì sẽ xảy đây?
Đến nghĩ thôi Hứa Mộc Tình cũng không dám nghĩ đến.
Cô lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, như vậy quá nguy hiểm”.
Sandy nhìn Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ.
Cô ta hỏi Hứa Mộc Tình: “Rốt cuộc ba người vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng ba người Hứa Mộc Tình chẳng ăn nhập gì với những thứ ở đây.
“Tạm thời không nhắc đến chuyện chúng tôi vào đây bằng cách nào”.
“Bây giờ, điều chúng tôi muốn biết là rốt cuộc phải làm gì để có thể cứu cô?”
Sandy cười nói: “Thì cứ làm như những gì tôi vừa nói là được”.
“Các cô yên tâm, trên thế giới này rất ít thứ có thể giết được tôi”.
“Các cô yên tâm làm theo lời tôi nói đi, nhanh lên, đám người kia sắp đến rồi!”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hơi do dự.
Cứu người là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.
Bọn họ không muốn vì sai sót nào đó mà từ cứu người lại biến thành giết người.
Trong khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đnag rất do dự, Trần Quả ở bên cạnh không nói câu gì lập tức cầm lấy lựu đan đi về phía Sandy.
Ngay sau đó, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
“Hai người ra ngoài trước đi, trốn sau bức tường kia”.
Đợi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi.
Trần Quả liền rút ngòi nổ của lựu đạn.
Cô ấy làm theo lời Sandy nói, để lưu đạn ra đằng sau dây xích đang trói Sandy.
Chỉ trong ba giây, Trần Quả biến lên thành một cái bóng ngay trước mắt Sandy.
Trong chớp mắt cô ấy đã phóng như bay ra bên ngoài.
Vốn dĩ Sandy đánh giá Trần Quả không khác gì người bình thường, lúc này mặt cô ta liền lộ ra chút kinh ngạc.
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, dội thẳng vào tai ba người Hứa Mộc Tình.
Khi ba người họ đi ra khỏi chỗ nấp.
Nhìn thấy một cô gái có nước da bánh mật bước ra từ khói bụi mù mịt.
Vì khi nãy ở trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.
Ba người Hứa Mộc Tình không nhìn rõ dung mạo của Sandy.
Nhưng bây giờ Sandy đang đứng dưới ánh sáng, Hứa Mộc Tình nhận thấy làn da của Sandy khác hẳn với quan điểm thẩm mĩ của người Hoa Hạ.
Nhưng xét riêng về đường nét trên khuôn mặt thì Sandy cũng là mỹ nhân có khuôn mặt rất thanh tú.
Hơn nữa vóc sáng cô rất đẹp, lại càng khiến cho ba người Hứa Mộc Tình càng kinh ngạc, vừa thoát khỏi từ một vụ nổ mà cô ta lại không bị thương gì cả.
Hơn nữa chính sợi dậy xích to móc thẳng vào cột sống Sandy.
Bây giờ Hứa Mộc Tình bước lại nhìn thì phát hiện quần áo phía sau lưng Sandy đã bị nổ rách hoàn toàn, lộ ra mảng lưng màu da bánh mật.
Nhưng kì lạ rằng lưng của Sandy lại không hề bị thương.
Điều này thật là thần kì!
Thế nhưng, ba người Hứa Mộc Tình không có cơ hội phân tích tỉ mỉ.
Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đồng thời còn có tiếng súng khiến người nghe nổi da gà.
Trần Quả bình tĩnh nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, bọn họ đến rồi”.
Trần Quả không biết dùng súng.
Cô ấy rút từ trong túi ra một con dao nhỏ mà Lý Phong đưa cho cô trước