Có một người trên trực thăng cầm một cái loa lớn, nói với Sandy.
"Sandy, cô nên biết rằng cô không thể trốn thoát".
"Cho dù cô có cướp được một con tàu, cô cũng không thể rời khỏi Biển Quỷ!"
"Tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đầu hàng, để không phải chịu đau đớn như trước".
Cố Ngôn Hi vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hứa Mộc Tình và hỏi: "Họ đang nói gì vậy?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Hứa Mộc Tình cuống lắm rồi.
Đồng thời cô cũng hối hận vô cùng.
Biết thế thì đã nghe lời Lý Phong ngay từ đầu đợi ở trên bờ biển không đi vào.
Nhìn thấy một đám người không ngừng tiếp cận từ mọi hướng.
Lính đánh thuê bốn phía đã bắn liên tiếp hàng chục phát súng gây mê trước khi Sandy ra tay.
Không cần biết sợi xích sắt trên tay Sandy hung tợn đến đâu.
Sau khi hạ gục mấy chục người, cô ta vẫn bị bắn hai phát vào tay.
Cơ thể run lên một cái rồi ngã xuống đất bên cạnh.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đỡ Sandy dậy và hỏi: "Cô có sao không?"
Sandy cắn răng, nói với Hứa Mộc Tình: "Xin lỗi, tôi hết sức rồi".
Nhìn đối phương càng ngày càng gần.
Với con dao găm trên tay, Trần Quả chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
"Toang rồi, toang rồi, biết thế này thì đã không ham chơi chạy linh tinh".
"Làm sao bây giờ? Lý Phong đang ở đâu?"
Nhìn thấy những người này tiếp tục đến gần.
Cố Ngôn Hi cũng lấy hết can đảm, chỉ vào những người xung quanh và nói bằng giọng Hoa Hạ tròn vành rõ chữ.
"Đừng tới đây!"
"Tôi nói cho các người biết, vị cứu tinh của chúng tôi sẽ đến đây sớm thôi".
"Anh ấy rất lợi hại, loáng cái là có thể hạ gục được nhúm người các người thôi".
"Tốt nhất là các người ngoan ngoãn đưa chúng ta ra ngoài, bằng không đến lúc đó các người ăn đủ".
Cố Ngôn Hi bây giờ rõ ràng chỉ mạnh miệng thôi.
Nhóm người nước ngoài ở xung quanh căn bản không hiểu Cố Ngôn Hi đang nói về cái gì.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi xinh đẹp, giọng nói lại hay.
Vì vậy, giọng nói lọi vào tai của những người nước ngoài này cũng ngọt ngào lạ thường.
Dù sao, mấy người Cố Ngôn Hi trong mắt bọn họ đã là thỏ nhốt trong lồng rồi.
Họ không lo lắng gì về việc mấy người các cô sẽ chạy mất.
Vì vậy, đám người đứng đó cười lớn.
Ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Một người trong số họ là một người đàn ông để râu quai nón, đứng trên một chiếc xe địa hình.
Hắn chỉ vào Hứa Mộc Tình bên cạnh Cố Ngôn Hi và cười lớn.
"Con này được phết! Tao thích".
"Sau khi chơi chán rồi sẽ đưa cho chúng mày!"
Nói xong, tên râu quai nón nhảy khỏi xe địa hình.
Hắn thè lưỡi liếm môi một cách ghê tởm.
Sau đó, hắn dẫn người từng bước một đến gần đám người Hứa Mộc Tình.
Tiếng mắng chửi của Cố Ngôn Hi tiếp tục vang lên trong không trung: "Đừng đi qua! Đừng qua đây!"
"Tôi nói cho các người biết, bạn tôi rất lợi hại, anh ấy sẽ tới đây ngay lập tức đấy!"
"Vợ anh ấy ở đây, anh ấy nhất định sẽ tới!"
"Tất cả những người bắt nạt vợ anh ấy trước đây cuối cùng đã bị anh ấy đánh cho tơi tả".
"Các người đừng có manh động, bằng không, đợi khi anh ấy đến, các người chết chắc!!"
Tên râu quai nón nghe Cố Ngôn Hi nói mãi.
Hắn cũng muốn biết Cố Ngôn Hi đang nói gì.
Vì vậy, hét vào mặt những người xung quanh: "Ai có thể cho tao biết người phụ nữ da vàng này đang nói về cái gì?"
Đúng lúc này, có một người đàn ông da vàng dáng người không cao, tướng mạo hèn mọn, từ bên cạnh chạy tới.
Anh ta giải thích với tên râu quai nón với vẻ mặt nịnh nọt.
Sau khi hiểu những gì Cố Ngôn Hi đang nói, tên râu quai nón cười điên cuồng.
"Hahahaha, con này cũng rất thú vị".
"Tao muốn cả hai đứa nó".
Vừa nói, tên đó vừa tiến lại gần hai người họ từng bước một.
Đồng thời đưa tay cởi áo ra.
Khi nhìn thấy phần trên xấu xí của tên đó, Cố Ngôn Hi ngay lập tức che mắt và hét lên.
"Lý Phong, anh ở đâu, Lý Phong, mau đi ra đây cho tôi".
"Nếu không ra vợ anh sẽ bị ức hiếp đấy!"
Cố Ngôn Hi càng hét càng to hơn, tên râu quai nón