Rằm tháng mười mùa đông, Thái Tử làm lễ nạp phi.
Trước đại lễ ba ngày, Thiên tử sắc chiếu ở Thừa Thiên Môn, cùng dân mừng vui, đồng thời đại xá thiên hạ.
Cuộc hôn sự long trọng này đã tô thêm hỉ sắc* cho thành Trường An xơ xác tiêu điều, lá thu tàn úa.
(Ji: *Hỉ sắc - 喜色 - sắc màu vui vẻ, ý chỉ chuyện tốt)
Ngày nghênh thân, dân chúng từ khắp mọi nơi trong Kinh thành đều ra khỏi nhà, tràn lên đầu phố để xem.
Ninh Viễn Hầu phủ ở phường Hưu Tường thành Tây, đội ngũ đón dâu của Thái tử đi ra từ Trọng Minh Môn hướng chính Nam của Đông Cung, xuôi theo con phố nhỏ hướng Tây, cả một đường đều là ngự đạo*, hai bên đường dựng tường cao, còn có Kim Ngô vệ dọn đường, lê dân bá tánh cũng chỉ có thể ở phía xa nghe tiếng vang hợp tấu của tiêu sáo cùng trống và tiếng bánh xe lộc cộc cùng ngựa hí vang rền mà thôi.
Công khanh quyền quý chân chính đều đến Đông Cung dự lễ ăn tiệc, còn lại một ít không đủ tư cách cũng có chút biện pháp, liền quan sát từ những lầu đài cao ven đường, Phật đài giữ vị trí thuận lợi, xa xa quan sát nghi trượng của Thái tử, mười dặm hồng trang* của đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, coi như đời này không uổng.
(Ji: *Mười dặm hồng trang - 十里红妆 - miêu tả sự giàu có của hồi môn trong hôn lễ)
Chỉ duy nhất bên đường tại phố lớn Chu Tước nhìn xuống gần hơn, có thể phân biệt rõ mặt người, cũng chỉ có tầng thứ bảy Phật đài của Hội Xương Phật tự.
Chùa lớn Hộ Quốc ở phường Kim Thành đối diện Ninh Viễn Hầu phủ, cách nhau một con phố.
Lúc này Tùy Tùy cùng Xuân Điều đang ở tầng cao nhất ở Phật các.
Mấy tầng phía dưới đông nghịt người bên lan can, nhìn xuống chỉ thấy được lụa hoa rực rỡ, châu ngọc chói mắt.
Bọn họ ở tầng chín lại chỉ có lác đác mười người, sắp xếp xong giường trà bên cạnh lan can, dùng bình phong màn trướng ngăn cách, có thể vừa hưởng thụ trà thơm cùng điểm tâm chay, vừa tựa bên lan can trông về phía xa.
Chỗ ngồi này do người của Cao Mại sắp xếp, nói thế nào Lộc Tùy Tùy vẫn là nữ nhân của Tề Vương điện hạ, không thể để nàng tự mình xô xô đẩy đẩy với người khác, chen chúc nơi đông người.
Lần đầu tiên Xuân Điều cảm thấy số tiền lúc trước hối lộ quản sự phủ Thứ Sử cũng có giá trị.
Khuôn mặt tròn của nàng đỏ bừng vì hưng phấn, chốc chốc lại vươn cổ hướng ra ngoài lan can mà ngóng: "Tiếng chiêng trống này vang lên đã lâu, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy xe liễn của Thái tử nhỉ?"
Vừa dứt lời liền nghe thấy bốn phía bắt đầu ầm ĩ, chỉ nghe có người kêu to: "Tới rồi, tới rồi!".
Sau đó liền thấy một đội nghi vệ Đông Cung mặc giáp, cầm vũ khí, cưỡi tuấn mã đi tới từ phía cuối hẻm.
Trong lúc nhất thời kim giáp* sáng chói, tinh kỳ** che trời, tiếng cổ vũ cùng xa luân mã đề*** vang như sấm rền lên tận mây xanh.
(Ji: *Kim giáp - Áo giáp vàng
**Tinh kỳ - Cờ quạt lớn
***Xa Luân Mã Đề - 车轮马蹄 - bánh xe, móng ngựa)
Xuân Điều kích động túm lấy Tùy Tùy đứng dậy, tựa vào bên lan can, chỉ vào đội nghi vệ vây quanh chiếc xe lớn treo cẩm rèm cùng vành bánh xe đỏ thẫm rồi nói: "Nhìn kìa! Chiếc xe đó thật khí thế, có một, hai...!sáu con ngựa kéo xe! Hai nam tử cưỡi ngựa phía trước xe thật anh tuấn..."
Ánh mắt của mọi người cũng bị thu hút bởi hai nam tử kia.
Hai người đều mặc áo bào tím cùng đai ngọc và kim lương quan*, một người cưỡi bạch mã, một người cưỡi hắc mã.
(Ji: *Kim Lương Quan - vương miện cổ đại Trung Quốc #Baidu~ hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Người cưỡi bạch mã dáng vẻ phong lưu tuấn dật, răng trắng môi đỏ, dù ngồi ngay ngắn trên ngựa nhưng vẫn có chút bỡn cợt với đời, phảng phất không phải là phù rể cho Thái tử mà chỉ đang chơi du xuân.
Người cưỡi hắc mã dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, chân dài vai rộng, nét mặt thâm sâu, biểu tình lạnh lùng như thể một thanh bảo kiếm xuất vỏ.
Hô hấp Tùy Tùy tắc nghẽn, máu huyết toàn thân như muốn ngưng kết lại, ngay sau đó mới nhận ra đó là Hoàn Huyên.
Cuối cùng Xuân Điều cũng phát hiện ra, kinh hô một tiếng, kề sát bên tai Tùy Tùy: "Phù rể của Thái Tử điện hạ chẳng phải là điện hạ nhà chúng ta sao?"
Tùy Tùy nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, ánh mắt rơi trên người nam tử cưỡi ngựa trắng.
Nếu nàng đoán không sai, đó hẳn là Dự Chương Vương đại danh đỉnh đỉnh Hoàn Minh Khuê.
Vị quận vương này là cháu trai của Hoàng thượng, phụ thân hắn là Tấn Vương tài hoa ngút trời, âm luật thi phú cùng thư họa đều tinh thông, thời tiền triều còn từng được lập vị Thái Tử nhưng lại khăng khăng muốn nhường vị cho đệ đệ ruột, từ đó gửi gắm tình cảm vào núi non sông nước, cả ngày hàn huyên cùng cao tăng nổi tiếng, đàm thơ luận họa cùng môn khách văn nhân.
Phụ nào tử nấy, tới đời con của Dự Chương Vương càng tệ hại hơn, từ nhỏ đã ngâm gió ngợi trăng, xem việc cưỡi mã Chương Đài* thành việc chính, có tiếng là người nhàn tản phú quý, phong lưu quần là áo lượt.
(Ji: *Cưỡi ngựa Chương Đài - 走马章台 - ý chỉ việc dạo chơi thanh lâu #Baidu)
"Người cưỡi ngựa trắng không biết là công tử nhà ai, thật sự là rất anh tuấn..."
Ánh mắt Xuân Điều đảo quanh qua lại giữa hai người, cảm thấy một người tựa băng lạnh tháng chạp, một người tựa như sông nước hoa đào mùa xuân, đều khó phân như nhau, mỗi người đều có thế mạnh riêng, nhất thời khó lựa chọn được.
Nhớ tới trước mắt chính mình có thể ở đây quan sát mỹ nam tử vẫn là dựa vào phúc của Tề Vương, liền nói: "Theo nô tỳ thấy, vẫn là điện hạ chúng ta anh tuấn hơn một chút, vai cũng rộng hơn, eo cũng hẹp hơn, lưng cũng thẳng hơn..."
Đang nói chuyện, xe của Thái tử đã đến chu môn* của Ninh Viễn Hầu Phủ.
Sóng lòng Xuân Điều trào dâng, nhịn không được kéo tay áo Tùy Tùy: "Thái Tử điện hạ sắp xuống xe rồi!"
Nhóm người hầu theo sau nhao nhao ghì cương xuống ngựa, Thái Tử được một lễ quan mặc áo bào đỏ đỡ xuống xe.
Điều mà mọi người chờ chính là giờ khắc này, trong lúc nhất thời mọi người nín thở tập trung, nhìn chằm chằm cửa xe không chớp mắt.
Thái Tử mặc sa bào** đỏ thẫm đứng lên, lộ ra một bên sườn mặt.
Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng coi như mi thanh mục tú****, dáng vẻ đoan chính, nhưng khi đứng cạnh hai mỹ nam tử tuấn lãng bất phàm, lập tức thua chị kém em, vô luận tướng mạo hay là phong nghi đều có vẻ bình thường.
(Ji: *Chu môn - 朱门 - cửa son, lầu son của nhà quyền quý
**Sa Bào - áo khoác ngoài bằng vải sa
***Mi Thanh Mục Tú - 眉清目秀 - mắt phượng mày ngài, khôi ngô tuấn tú)
Tuy Xuân Điều biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng vẫn hơi có chút thất vọng.
Những người khác trong Phật đài tựa hồ cũng có cùng tâm tình, sau khi lặng im đôi chút, lại vang lên tiếng thì thầm bàn tán xôn xao.
Không ai dám lớn tiếng tùy tiện bình phẩm Thái Tử, nhưng người trong Phật đài rất nhiều, chỗ ngồi gần sát nhau, tuy dùng bình phong màn trướng ngăn cách, nhưng những tiếng nói nhỏ vẫn không tránh được truyền tới truyền lui.
Ghế bên cạnh đám người Tùy Tùy là mấy nữ lang trẻ tuổi, thấy nam tử tuấn tú liền nhịn không được muốn bàn tán vài câu.
"Tề Vương điện hạ nghe danh không bằng gặp mặt, thật sự là phong thần như ngọc*, tuấn mỹ không ai sánh nổi..."
"Dáng dấp thì tốt nhưng mà quá lạnh lùng, trông không dễ thân cận...!Ngược lại Dự Chương Vương kia phong lưu tuấn nhã, thật sự giống trích tiên nhân..."
Có người "Xì" cười, chế nhạo nói "Thì ra tiểu cô nương này muốn thân cận người ta à..."
Mấy người cười đùa một hồi, chợt có một người nói: "Thêm nữa, tuy rằng Thái Tử điện hạ và Tề Vương điện hạ cùng một mẫu thân sinh ra, dáng vẻ cũng không quá giống đâu..."
"Song sinh cũng không hoàn toàn giống nhau, huống hồ chỉ là cùng mẫu thân."
"Nghe nói thật ra gương mặt Tề Vương điện hạ và Tiên Thái Tử sinh ra rất giống......"
"Gia phụ ta may mắn từng được chiêm ngưỡng qua phong thái của Tiên Thái Tử ở ngày hội đại triều Nguyên Đán, đó mới là long chương phượng tư**, sánh được với danh xưng trích tiên nhân đấy." Trong thanh âm nữ tử tràn ngập vẻ tiếc hận.
(Ji: *Phong thần như ngọc - 风神如玉 - chỉ vẻ ngoài đẹp đẽ của nam tử
**Long Chương Phượng Tư - 龙章凤姿 - cao quý, uy nghiêm, phong thái hơn người)
Nhóm tiểu nữ lang ríu rít nhất thời trầm mặc xuống, tựa hồ đều đang ai thán cảm khái vị trữ quân này vừa có danh thơm lại phong hoa tuyệt đại nhưng mất sớm.
Nhóm nữ lang ghế bên cạnh vừa nói đến đề tài Thái Tử liền không thu lại được —— so với Nhị hoàng tử có dung mạo không mấy kinh người lại chẳng có tiếng tăm gì, Tiên Thái Tử thật sự chói mắt hơn nhiều.
Nhắc tới Tiên Thái Tử, không tránh khỏi phải nói đến mối nhân duyên của hắn cùng nữ nhi Tiêu Linh của tiết độ sứ Tam trấn Hà Sóc tiền nhiệm.
Có người nói: "Cũng chưa từng nghe nói Tiên Thái Tử bệnh tật ốm yếu, sao lại đột nhiên liền...Ôi..."
"Còn chẳng phải nữ sát thần kia trong mệnh mang sát, làm hại đến lục thân*, khắc chết gia nương của nàng, lại hại Tiên Thái Tử điện hạ......"
"Không phải nói mệnh Thiên Sát Cô Tinh** rất