Sau nửa canh giờ, Tôn phụng ngự Thượng Dược Cục đã tới, năm nay ông đã mạo điệt chi niên*, đã từng trải qua đại dịch kinh sư triều Tiên Đế, từng trị rất nhiều loại bệnh ôn dịch, toàn Trường An không một đại phu nào hiểu biết dịch bệnh hơn ông.
(Ji: *Mạo điệt chi niên - 耄耋之年 - tuổi già khoảng độ 80, 90 trở lên)
Tuổi tác đã cao, thường ngày không cần phải vào cung chẩn trị, chỉ treo một cái danh ở Thượng Dược Cục, rồi ở nhà hàm di lộng tôn.
Lúc thân vệ của Tề Vương tới thỉnh, ông đang dùng bữa tối trong nhà, còn nửa bát cơm chưa kịp ăn, đã bị thân vệ kia hối thúc, chỉ đành phải gác bát đũa thay y phục ra cửa, khi lên xe ngựa mũ trên đầu lão phụng ngự còn nghiêng ngả.
Thấy bộ dạng như ngồi đống lửa của thị vệ kia, còn tưởng là Tề Vương điện hạ bị nhiễm bệnh dịch, đến khi xe ngựa chạy ngang qua Tề Vương phủ, mới hoang mang ló đầu ra hỏi thị vệ, rốt cuộc người bệnh là ai.
Thị vệ nói không rõ: "Là một vị nữ quyến, nay đang ở biệt viện thành Nam."
Lão phụng ngự chưa từng nghe nói trong Tề Vương phủ có nữ quyến gì, chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc.
Tới Đường Lê viện, ông được tỳ nữ đón vào phòng ngủ, ngạc nhiên phát hiện Tề Vương điện hạ đang ngồi bên mép giường, tay nắm chặt tay người bệnh.
Người bệnh này có thể nhiễm phải dịch bệnh đấy! Lão phụng ngự giật mình sợ hãi, rốt cuộc người bệnh trên giường này có địa vị gì, có thể khiến Tề Vương điện hạ kim tôn ngọc quý không màng an nguy ngọc thể, tự mình chăm sóc trước giường chứ?
Hoàn Huyên thấy Tôn phụng ngự tới, mời Thái Y Thự Thừa đến đây.
Hai người vốn là sư đồ, thự thừa vừa thấy ân sư của mình cũng bị Tề Vương mời tới, không khỏi thêm hoài nghi nữ tử này đến tột cùng là người thế nào.
Tôn phụng ngự bắt mạch cho Tùy Tùy, lại hỏi huyệt vị mà Tôn thự thừa vừa rồi châm cứu, xem phương thuốc của ông, thêm bớt một chút, nói với Hoàn Huyên: "Theo lão phu thấy, vị cô nương này không giống nhiễm bệnh dịch, trái lại giống như ứ gan buồn bực lại kiêm gió độc vào người, lúc này bệnh tình mới lặp đi lặp lại, chỉ cần vượt qua tối nay, ra mồ hôi một trận, để nhiệt độ hạ xuống, chứng hàn hẳn là không đáng lo ngại.
Lão phu viết thêm một đơn thuốc trị thông khí giải sầu, đợi sau khi vị cô nương này khỏi bệnh thì dùng hằng ngày."
Dừng một chút, thở dài nói: "Tác dụng của thuốc suy cho cùng vẫn có hạn, còn phải có người bên cạnh khuyên nhủ vị tiểu cô nương này, để nàng bớt buồn bực, tuổi còn trẻ, đường đi còn dài, không có gì là không qua được."
Xuân Điều ở một bên nghe thấy không phải là bệnh dịch, thở phào nhẹ nhõm, liền nói "A di đà phật", ngay sau đó hoài nghi, sau khi cô nương nhà nàng thất sủng vẫn ăn uống vui chơi theo thường lệ, căn bản không nhìn ra thương tâm khổ sở, đám hạ nhân bọn họ còn thầm sốt ruột thay nàng, sao lại buồn bực thành bệnh thế?
Hoàn Huyên im lặng, rũ mắt nhìn nữ tử tiều tụy dưới đèn, tay càng nắm chặt hơn, lòng bàn tay Tùy Tùy vẫn nóng hổi.
Nàng vì sao lại ứ gan buồn bực, không ai rõ ràng hơn hắn.
Hắn luôn cho rằng nàng đã quen với vất vả, thân thể khỏe mạnh, không yếu đuối như khuê tú bình thường, chịu được sự giày vò của hắn, hiện giờ mới phát hiện nàng yếu ớt như vậy, tựa như ánh nến nhỏ nhoi trước giường này, một cơn gió có thể thổi tắt đi.
Nàng bơ vơ không nơi nương tựa, còn hắn ỷ mạnh hiếp yếu, dĩ thượng lăng hạ*, nàng căn bản không có cách nào.
(Ji: *Bắt nạt, ngược đãi kẻ dưới)
Dẫu sao Tôn phụng ngự tuổi tác quá cao, không thể trông coi suốt đêm, Hoàn Huyên gọi người sắp xếp nơi nghỉ cho ông, ông dặn dò đồ đệ vài câu, rồi đi nghỉ ngơi.
Thái Y Thự thừa nói với Hoàn Huyên: "Điện hạ thân thể ngàn vàng, vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi."
Tuy rằng lão sư của ông nói có thể không phải dịch bệnh, nhưng phong hàn cũng sẽ lây nhiễm.
"Không sao." Hoàn Huyên nói.
Ngay cả dịch bệnh hắn còn không đặt trong mắt, đừng nói phong hàn tầm thường này.
Hắn không nghĩ quá nhiều, thậm chí không nghĩ tới mình trông nom bên cạnh một nữ tử không rõ thân phận như vậy, người ngoài nhìn vào kinh thế hãi tục thế nào.
Trong lòng bản thân rõ ràng, hắn không hề bị nữ tử này mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, chỉ cần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể dứt khoát rời đi.
Người rơi vào chính là nàng, nếu nàng đã chìm đắm sâu như vậy, hắn đối với nàng tốt một chút không tính là gì.
Hoàn Huyên cho hạ nhân lui xuống, vẫn nắm tay Tùy Tùy như cũ, hắn bất chợt cảm thấy nắm đôi tay này tựa như nắm lấy sinh mạng của nàng.
Như trở về năm bốn tuổi ấy, cố chấp ôm lấy chú chim non nhặt được kia, cho rằng chỉ cần dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm nó, sinh mệnh nó sẽ không trôi mất.
Tùy Tùy ngủ cũng không hề an ổn, thường giật mình thức giấc, mở mắt liền nhìn thấy nam nhân đang canh giữ bên mép giường nàng, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có lúc nàng thanh tỉnh, biết đó là Tề Vương, nhưng cũng có lúc hồ đồ, cho rằng cố nhân vào mộng, dù là thế nào, trái tim nàng vẫn dần dần ổn định lại.
Không biết là phương thuốc châm cứu hiệu quả, hay phúc khí của Tề Vương dòng dõi quý tộc hiệu nghiệm hơn cả phúc y của Thường An phường, khi phía Đông xuất hiện ánh sáng nơi chân trời, nhiệt độ Tùy Tùy cuối cùng đã hạ xuống.
Xuân Điều bưng nước ấm vào giúp nàng mồ hôi trên thân, thay tẩm y ướt đẫm.
Hoàn Huyên nhìn ở một bên, phát hiện thân hình thân thuộc đã gầy đến mức có chút không quen, lúc trở mình có thể thấy xương sườn mờ nhạt.
Cách biệt hai tháng, hắn thường nhớ nhung thân thể này trong đêm khuya thanh tĩnh, nhớ đến mức trằn trọc khó mà chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này hắn không có chút ý nghĩa dâm dục nào, chỉ tức ngực đau đớn.
Đợi đổi xong xiêm y, thự thừa tiến vào bắt mạch thi châm cho Tùy Tùy, thấy vết thâm đậm dưới mắt Tề Vương, khuyên nhủ: "Nhiệt độ cô nương đã hạ xuống, lại uống một liều thuốc rồi ngủ nửa ngày hẳn là không còn lo lắng, điện hạ cũng đi nghỉ một chút đi, khi mệt nhọc rất dễ nhiễm bệnh, người bệnh cũng không an tâm."
Lúc này Hoàn Huyên mới hơi gật đầu: "Nơi này làm phiền thự thừa, có chuyện gì cứ gọi hạ nhân tới thông báo."
Hắn bóp tay Tùy Tùy, chậm rãi buông ra, đứng lên trở về Thanh Hàm viện.
Lúc Tùy Tùy tỉnh lại đã gần giữa trưa, nàng tựa như mơ một giấc mộng thật dài, mở mắt lại có loại cảm giác như đã cách một đời.
Xuân Điều thấy nàng tỉnh lại, vui vẻ nói: "Cô nương tỉnh rồi? Cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Đêm qua cô nương sốt đến mức co giật nói mê sảng, dọa nô tỳ sợ chết khiếp rồi!"
Tùy Tùy cười yếu ớt, khàn giọng nói: "Xin lỗi ngươi, Xuân Điều tỷ tỷ."
Xuân Điều tức giận liếc nàng một cái: "Nhiệt độ của cô nương đã hạ, lại có sức trêu ghẹo nô tỳ rồi."
Ngừng một chút, hạ giọng nói: "Cô nương có biết, đêm qua điện hạ đã canh giữ bên mép giường cô nương cả một đêm đấy!"
Nàng cũng không rõ tâm tư của Tề Vương điện hạ, hai tháng không tới thăm một lần, triệu cả ma ma trở về, dù ai nhìn vào đều nhận ra hắn đã hoàn toàn ghét bỏ ngoại trạch phụ này, nhưng Lộc Tùy Tùy bệnh nặng, hắn lại không màng an nguy bản thân tiến vào viện tử này, còn không màng tôn ti mà canh giữ bên mép giường một đêm, kẻ phú quý như bọn họ, dù là chính thê bệnh tình nguy kịch, cũng không có phu quân nào sẽ canh chừng bên mép giường suốt một đêm.
Trong lúc bệnh Tùy Tùy mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ mình đã làm gì nói gì, chỉ nhớ mang máng mình ôm Hoàn Huyên khóc lớn một trận, lúc này hồi tưởng lại, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không thể tin nổi, có lẽ trong lúc bệnh thân thể suy yếu, người cũng trở nên quái dị khác thường.
Nàng cũng không biết vì sao Hoàn Huyên trông nom bên mép giường nàng một đêm, chẳng lẽ do nàng khóc quá thảm, khiến hắn nổi lòng trắc ẩn lên sao? Hay vì chạm đến ký ức gì đó giữa hắn và Nguyễn Nguyệt Vi? Điều này không thể biết được rồi.
Tùy Tùy nghĩ không ra, cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao nàng cũng sẽ không ở Trường An lâu, đến lúc đó những điều này đều sẽ theo gió biến mất, nhiều nhất chỉ là một đoạn vãng sự trong quá khứ.
Chỉ là bên phía Hà Sóc còn chưa đến lúc mấu chốt, Tiêu Đồng An là thân thúc phụ của nàng, nàng không thể tự mình động thủ, chờ Tiết Chất không nhịn được mà bắt đầu thủ tiêu, nàng có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đang nghĩ ngợi, mành cửa sột soạt lay động, Tề Vương vào phòng.
Hắn cả đêm không ngủ, trời sáng mới về Thanh Hàm viện chợp mắt một lát, lòng bận tâm bệnh của nàng, ngủ cũng không yên ổn, lúc này sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng.
Tùy Tùy vừa thấy hắn liền muốn đứng lên hành lễ, Hoàn Huyên đi qua đè nàng lại, cau mày nói: "Còn động loạn, ngại mình bệnh chưa đủ nặng sao?"
Trong miệng hắn vẫn không có lời gì hay, thái độ cũng không thấy ôn nhu hơn trước, nhưng ý trách cứ trong lời nói lại khiến Tùy Tùy có chút không thoải mái.
Chuẩn bị nói gì đó, Hoàn Huyên lại duỗi tay dán lên trán nàng, hơi cau mày: "Tốt hơn đêm qua."
Tùy Tùy nói: "Nhờ vào phúc của điện hạ."
Hoàn Huyên cười chế nhạo, tỏ vẻ giận dỗi: "Bị bệnh không biết gọi người thỉnh đại phu, mời một phúc y không biết chữa bệnh tới, vậy mà nàng cũng nghĩ ra được."
Không thỉnh đại phu là vì sợ vi phạm lệnh cấm đêm, trong lòng Hoàn Huyên hiểu rõ, càng tức nàng ngốc: "Nói là người của Tề Vương phủ, chẳng lẽ Kim Ngô vệ còn dám cản sao? Đừng để bản thân bị giày vò thành bệnh nặng..."
Tùy Tùy không muốn cãi nhau với hắn, chỉ giương môi cười trừ: "Điện hạ nói phải."
Nàng cụp mi rũ mắt như vậy, Hoàn Huyên trong nháy mắt không còn cáu kỉnh nữa, hắn cho rằng nàng sẽ giở tính với hắn, ít nhất để lộ ra sự ủy khuất, nhưng trận khóc thảm thiết tê tâm liệt phế đêm qua phảng phất chỉ là một giấc mộng, trời vừa sáng, nàng lại giống chú nai dễ bảo như lúc trước.
"Sau này đừng lo trước lo sau nữa, lo lắng này lo lắng kia, nàng là người của ta, có thể kiêu ngạo một chút." Hắn xoa trán nàng nói.
Tùy Tùy đáp vâng, thầm cảm thấy buồn cười, đáy mắt liền lộ ra ý cười.
Hoàn Huyên chợt cảm thấy nụ cười của nàng có ý vị khác, quay mặt đi nói: "Chờ nàng dưỡng bệnh xong thì về Vương phủ cùng ta."
Thôn nữ này ngốc như vậy, lại nặng lòng, biết đâu ngày nào đó tự mình giày vò đến nguy hiểm, vẫn nên đặt dưới mí mắt cho yên tâm, nàng một lòng một dạ theo như vậy, cho nàng một thân phận thiếp thất cũng không tính là gì.
Tùy Tùy cảm tạ, rồi nói: "Dân nữ sống ở đây rất tốt, trước đó không lâu viện mới sửa lại, thao trường cũng vừa xây xong, phí rất nhiều tiền bạc, vứt bỏ như thế thật quá lãng phí."
"Không bao nhiêu." Hoàn Huyên nói.
Chút tiền tài ấy với hắn mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với một nữ tử nghèo khó mà nói lại là số tiền lớn khó tưởng rồi, Hoàn Huyên bỗng cảm thấy dáng vẻ tính toán tỉ mỉ xót tiền này của nàng cũng thật đáng yêu —— lúc trông một người thuận mắt, dù là gì cũng đều sẽ trở nên đáng yêu.
Tùy Tùy lại nói: "Dân nữ không hiểu gì cả, quy củ trong Vương phủ nhiều, chỉ sợ không làm tốt..."
Hoàn Huyên nghĩ một chút, nàng ở Vương phủ có lẽ thật sự không thoải mái bằng Sơn Trì Viện này, liền không miễn cưỡng: "Được." Kỳ thật ngay cả bản thân hắn cũng thấy Vương phủ ở gần An Hưng phường ngựa xe ồn ào, không bằng Thường An phường thanh u tĩnh lặng, xa rời huyên náo.
Nói tiếp: "Ở Thường An phường cũng không vấn đề gì, Cô cho người đưa tên họ hộ tịch của nàng đến Tông Chính Tự."
Xuân Điều ở một bên nghe thấy, không khỏi vui mừng khôn xiết, vào được sổ của Tông Chính Tự, cô nương nhà nàng chính là quý thiếp chính thức của Tề Vương, dù là Vương phi cũng không thể tùy tiện xử trí.
Ngay cả về sau nàng tuổi già nhạt phai nhan sắc, thất sủng lại không có con cái, dựa vào thân phận này, kết cục cũng không đến mức quá thê lương.
Tùy Tùy ngẩn ra, nàng không ngờ Hoàn Huyên bỗng nhiên thay đổi chủ ý muốn nạp nàng vào phủ, tuy rằng hộ tịch của nàng có thể biến giả thành thật, nhưng chung quy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nàng mím môi nói: "Dân nữ không cần thân phận gì, có thể hầu hạ điện hạ đã là phúc phận của dân nữ, điện hạ còn chưa thú Vương phi đã nạp thiếp, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của điện hạ."
Điều Hoàn Huyên không để tâm nhất chính là thanh danh, hắn chưởng binh, thanh danh quá tốt mới cần lo lắng.
Nhưng nàng một lòng nghĩ cho hắn, không vì danh lợi mà động lòng, đương nhiên trong lòng hắn vui sướng, nhướng mày nói: "Những hư danh đó không ảnh hưởng tới Cô."
Tùy Tùy lại nói: "Vương phi chưa qua cửa điện hạ đã nạp thiếp, chỉ sợ trong lòng Vương phi không dễ chịu."
Hoàn Huyên biết rõ Vương phi là một bóng hình không tồn tại, nhưng