"Không ghen thì thôi.
Đến giờ đi ngủ rồi."
Ngọc Khuê có thể an nhàn nằm yên trong chăn ngủ nhưng Trịnh Đình Vũ thì không.
Hắn gọi cô mấy lần, lay người cô dậy nhưng không có một lời đáp.
Trịnh Đình Vũ nghĩ có lẽ vì việc hắn thu điện thoại của cô sớm hơn quy định nên Ngọc Khuê giận dỗi không nói chuyện với hắn nữa.
Từ bé, Trịnh Đình Vũ luôn được bố mẹ nuông chiều, hắn chỉ không hài lòng với thứ gì một chút là chắc chắn thứ đó sẽ phải thay đổi hoặc vứt bỏ hoàn toàn.
Lớn lên thừa kế và mở rộng tập đoàn của bố, hắn luôn được người khác kính nể.
Một con người cao ngạo từ bé đến lớn như thế vậy mà giờ đây đang vò đầu bứt tai không biết làm cách nào để dỗ dành vợ.
Nếu là kẻ khác làm gì có chuyện Trịnh Đình Vũ cảm thấy bứt rứt chứ nhưng người đang giận dỗi là Ngọc Khuê, là người phụ nữ hắn yêu nên phải khúm núm xin cô tha lỗi.
Trịnh Đình Vũ nằm sát vào Ngọc Khuê, vươn tay ôm cô vào lòng, miệng ghé vào tai cô thì thầm:
"Vợ à, em lại giận anh sao?"
"Đừng giận nữa mà anh biết lỗi rồi.
Lần sau anh sẽ giữ lời, hứa không thu điện thoại của em trước thời gian quy định nữa."
Thấy Ngọc Khuê vẫn nằm yên hít thở đều đặn, không có chút động thái gì gọi là muốn đáp lại lời của hắn, Trịnh Đình Vũ cho rằng cô đã ngủ nên thôi.
Hắn nằm thẳng người, vắt hai tay ra sau gáy, hai mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà vì tâm trạng khó chịu khiến bản thân không thể ngủ được.
Hắn lẩm bẩm một mình:
"Tất cả đều do em đấy Ngọc Khuê.
Nếu hai mắt em không sáng rực và mê đắm khi xem mấy tên trai đẹp trong phim ảnh rồi liên tục mở miệng khen thì anh đâu có thu máy sớm.
Đáng lẽ anh phải là người tức giận chứ sao cuối cùng em lại giận ngược lại."
Trong cơn bực tức chỉ có thể gặm nhấm một mình thì Trịnh Đình Vũ chợt thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ bên cạnh.
Hắn với tay kéo người Ngọc Khuê quay bề phía mình thì thấy cô vẫn chưa ngủ mà nằm đó cười vui vẻ, khuôn mặt hớn hở như nghe được chuyện hài.
Nhưng Trịnh Đình Vũ thì sao vui cho nổi? Ngọc Khuê đang nằm cười như thế này thì chắc chắn cô chưa hề ngủ, điều này đồng nghĩa với việc tất cả những lời hắn lẩm bẩm vừa nãy cô đều nghe thấy hết.
Trịnh Đình Vũ đen mặt, một tay giữ vai Ngọc Khuê, tay còn lại nâng cằm cô lên đối diện với hắn, nghiêm giọng nhắc nhở:
"Không được cười."
Ngọc Khuê nào có chịu nghe lời.
Nhìn vào khuôn mặt cố che giấu đi sự xấu hổ của Trịnh Đình Vũ mà không thể ngừng cười được.
"Thật không ngờ...!haha....!không ngờ anh còn ghen với mấy nam chính trong phim."
Từng câu chữ cố gắng rặn ra trong tiếng cười vui vẻ của Ngọc Khuê.
Cô chọc nhẹ ngón tay trỏ vào má của Trịnh Đình Vũ trêu đùa hắn, miệng cứ liên tục hát: "Vì anh ghen ghen ghen ghen mà..."
Thấy tinh thần phấn chấn, vui vẻ của Ngọc Khuê, Trịnh Đình Vũ không còn mặt nhăn mày nhíu nữa, để kệ cô trêu chọc mình nếu điều đó làm cô vui.
Đến lúc trêu chán rồi thì Ngọc Khuê mới dừng hai bàn tay càn quấy trên má hắn, lúc thì véo má, lúc thì xoa.
Cô coi má hắn như một mì thoải mái nhào nặn khiến lúc này đây, khi buông tay ra thì hai bên má Trịnh Đình Vũ đỏ ửng.
Gương mặt điển trai cuốn hút bao