"Yên tâm, cách này chỉ khiến ong bướm xung quanh anh chạy mất thôi còn ở nhà gỡ bỏ lớp "hoá trang" đó ra thì anh vẫn dùng gương mặt đẹp trai này đối diện với em mà."
Cách làm này, nghe có vẻ...rất hiệu quả.
Đó là suy nghĩ một phút thoáng qua trong đầu Ngọc Khuê nhưng lại rất đáng để cô suy ngẫm.
Mỗi ngày ong bướm vây quanh chồng cô như vậy, có những người xinh đẹp nóng bỏng đến mức cô là con gái còn phải hết lòng ngợi khen chứ nói gì tới đàn ông.
Không phải Ngọc Khuê tự ti về ngoại hình và nhan sắc của bản thân, thậm chí cô vô cùng tự hào, kiêu hãnh với ngoại hình của mình.
Chỉ là bây giờ đang có thai, cơ thể không còn mảnh mai, nhỏ nhắn như ngày trước nữa nên quả thật có chút tự ti.
Không phải Ngọc Khuê không tin tưởng Trịnh Đình Vũ, chỉ có điều trăng hoa vốn sẵn có của mỗi người đàn ông, có chung thuỷ hay không còn tuỳ thuộc vào người đó.
Cô sợ trong lúc mình mang thai không thể giúp gì cho anh khiến anh dễ vấp chân sa ngã.
Hoặc có thề nói, nỗi lo đó xuất phát từ việc hai người họ đến với nhau quá nhanh mà chưa trải qua quãng thời gian yêu đương mặn nồng trao đi niềm tin bất diệt.
Nhận thấy được vẻ u buồn vương vấn trong đáy mắt của vợ mình, Trịnh Đình Vũ hốt hoảng, lo lắng nâng khuôn mặt Ngọc Khuê lên hỏi han từng chút một.
Chẳng hiểu sao Ngọc Khuê không kìm nén được cảm xúc mà vội ôm chặt lấy hắn, bật khóc trong lòng Trịnh Đình Vũ, miệng lặp đi lặp lại câu nói:
"Anh là chồng của em thì chỉ thuộc về riêng em.
Em không cho phép bất kì người phụ nữ nào bé mảng đến anh đâu."
Khi biết được lí do tâm tình của Ngọc Khuê thay đổi với tốc độ chóng mặt như vậy, tâm trạng Trịnh Đình Vũ cũng vì thế mà trầm xuống.
"Em vẫn chưa tin tưởng anh."
Ôm cô trong lòng mà trái tim lạnh buốt.
Niềm tin giữa người với người biết rằng rất khó để gây dựng nhưng lẽ nào thời gian qua những việc hắn làm vẫn chưa đủ khiến cô tin tưởng, an tâm về hắn hay sao? Hay thật ra niềm tin của cô đối với hắn chưa một lần bén rễ nên dù có chăm chút, vun vén thế nào cũng đều vô dụng.
Nghe được câu nói của Trịnh Đình Vũ, Ngọc Khuê từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn, giương đôi mắt long lanh chưa khô nước mắt đối diện với ánh mắt đen nhuộm màu u tối, khó đoán của Trịnh Đình Vũ lúc này.
"Không phải...chỉ là..."
"Chỉ là sao? Sự lo lắng của em, anh có thể cho rằng là do tâm tình chung của những phụ nữ mang thai nhưng tại sao từ ánh mắt em, anh lại thấy được một chút không tin tưởng đối với chồng của mình như vậy chứ.
Thời gian qua những việc anh làm vẫn không đủ để chạm tới lòng tin của em hay sao?"
Trịnh Đình Vũ gằn lên từng chữ trong tâm trặng nặng nề, khó chịu.
Hắn yêu cô, đó là sự thật.
Để chứng minh tình yêu này, hắn cố gắng từng ngày nhưng giờ đây khi nhận ra bao nỗ lực không thể đánh đổi lại một chút niềm tin thì làm sao còn có thể vui vẻ nói cười mà tiếp tục cố gắng.
Trước đây việc làm không mang lại hiệu quả, lợi ích cho bản thân, Trịnh Đình