Dù đêm hôm qua cô được Trịnh Đình Vũ "tha mạng" nhưng sáng hôm sau Ngọc Khuê vẫn thức dậy trong tình trạng mệt mỏi đến mức quần áo đồ dùng phải để cho anh thu dọn hộ toàn bộ còn mình thì nằm trên giường ngủ thêm chút nữa.
Lúc ra xe người cứ như đi mượn, đi đứng một chút mà như sắp ngã nên Trịnh Đình Vũ phải luôn đứng cạnh đỡ cô.
Xe ô tô của họ tiến đến, anh đỡ cô lên xe, ngồi ngay ngắn vào vị trí còn hành lí của họ được trợ lý và tài xế cất vào cốp sau.
Trịnh Đình Vũ ngồi xuống bên cạnh đỡ người Ngọc Khuê dựa vào vai mình ngủ, miệng không quên trách móc cô vài câu: "Hôm qua em cứ thích mặc phong phanh nên hôm nay mới lăn ra ốm như thế này đấy."
"Em đã ốm vậy rồi mà anh còn rầy la em." Ngọc Khuê bĩu môi phụng phịu với Trịnh Đình Vũ.
Chắc do lúc này còn mơ màng vì nhức đầu nên cô không ý thức được âm lượng của mình có chút to thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô thì không sao, đau đầu chóng mặt thì nhắm mắt ngủ còn người phải đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh là Trịnh Đình Vũ.
Anh hắng giọng ho một tiếng xua đi cái xấu hổ rồi nhắc nhở mọi người ngồi về vị trí để xe bắt đầu khởi hành.
Nhắc nhở là một việc nhưng bọn họ nghe không là một việc khác đặc biệt là hai con người ngồi sau anh.
Ngồi ở hàng ghế trên mà Trịnh Đình Vũ vẫn nghe được cuộc đối thoại cố tình trêu tức anh của hai người phía sau.
Tiên Hiệp Hay
"Em đã ốm vậy rồi mà anh còn rầy la em." Quỳnh Giang chỉnh giọng phụng phịu làm nũng như Ngọc Khuê.
Thằng em trai trời đánh Trịnh Đình Nam tưởng rất khó chịu với Quỳnh Giang vậy mà bây giờ cũng diễn cùng: "Xin lỗi em, do anh nặng lời quá.
Dựa vào vai anh ngủ đi nào."
Hai con người này rảnh rỗi quá rồi, ngồi phía sau giả vờ diễn một màn ân ái để trêu chọc Trịnh Đình Vũ rồi bật cười khanh khách khi ngó lên nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của anh.
Trịnh Đình Vũ buộc phải ra lời cảnh cáo: "Nếu không im lặng thì hai đứa cứ xác định về Hải Phòng là không xong với anh đâu."
Đến lúc này hai người đằng sau mới tha cho đôi tai của Trịnh Đình Vũ, anh cũng không quan tâm tới nhưng người khác nữa, đầu dựa về phía nhắm mắt ngủ.
[...]
Về đến Hải Phòng tiết trời bớt lạnh hơn hẳn trên Sa Pa nhưng do bây giờ là mùa đông nên mọi người khi xuống xe vẫn phải khoác chiếc áo phao to của mình để giữ ấm cơ thể.
Trịnh Đình Vũ đánh thức Ngọc Khuê và đỡ cô ra khỏi xe nhưng dường như do quá mệt mỏi nên cả người cô dựa vào Trịnh Đình Vũ không rời nửa bước.
Thấy vậy Trịnh Đình Vũ chẳng yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt của anh một chút nào nên chẳng cần hỏi ý kiến của cô, anh bế luôn cô về phía xe ô tô đã đứng chờ sẵn ở kia để đón hai anh em Trịnh Đình Vũ.
Lúc tài xế xe mở cánh cửa ghế sau, Trịnh Đình Vũ đang định bế cô đặt vào xe thì có người giữ vai anh lại.
"Tổng giám đốc Trịnh, anh đang đi quá bổn phận của mình rồi."
Là Mark, anh ta giữ chặt lấy vai Trịnh Đình