Lâm Hạ Vũ tái mặt khi nhìn thấy Nghiên Dương đứng trên đó.
Bỗng bà nhận được cuộc điện thoại bà nhanh nhảu nhấc máy.
Là cô gọi
" Mẹ à con xin lỗi vì đã làm mẹ mất mặt không thể làm theo ý của mẹ "
" Nghiên Dương con làm sao vậy con hãy xuống đây đi " Cô ngước xuống nhìn mẹ của mình nước mắt đầm đìa
" Không mẹ à con không muốn xuống "
" Con mau xuống đây mẹ hứa sẽ thả cậu ta ra.
Mẹ không làm gì cậu ta nữa mẹ sẽ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.
Con xuống đây đi "
" Mẹ đã muộn rồi.
Con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn, xin lỗi mẹ vì những lúc cãi lời mẹ và làm mẹ không vui con rất hạnh phúc khi làm con của mẹ và nếu có kiếp sau con vẫn muốn làm con của mẹ.
Có những lúc mẹ hay bắt con làm theo ý mẹ nhưng mẹ à con chưa bao giờ hận mẹ.
Thật đấy.
Và cuối cùng con muốn xin một điều hãy thả anh ấy ra và đừng làm gì đến anh ấy " Cô vừa khóc vừa nói
Lâm Hạ Vũ khóc nín nghe từng lời cô nói qua điện thoại bà đã hối hận,rất hối hận,bà biết mình sai rồi, bà chỉ mong cô trở về bên bà lúc ấy bà sẽ cho cô làm những điều cô muốn
" Nghiên Dương mẹ yêu con rất nhiều, con xuống đây đi, mẹ biết sai rồi"
" Me..e.
ẹ con rất yêu mẹ nhưng con xin lỗi "
Sau đó cô thả rơi chiếc điện thoại từ trên tầng năm xuống rồi ngẩng lên trời ngào to
" Trình Tranh em yêu anh như ngàn sao lấp lánh trên bầu trời không bao giờ vụt tắt được.
Và đời này kiếp này Lâm Nghiên Dương em chỉ yêu mình Trình Tranh anh dù núi có đổi giang sơn có dời"
Sau đó cô nhảy từ trên tầng năm xuống.
Lâm Hạ Vũ thấy vậy nước mắt tuôn ra nhấc lên từng tiếng khóc.
Bà gào lên
" Mau gọi cấp cứu....!Gọi cấp cứu đi làm ơn hãy cứu con tôi...!làm ơn "
Bà ngồi ôm thân thể cô với chiếc áo cưới nhuốm máu đỏ
**Bệnh viện**
Bà ngồi trên hàng ghế chờ khuôn mặt tái mét không ngừng khóc.
Anh Lâm bước đến.
" Bà chủ Dolly đã bị Lâm Mỹ Lệ thâu tóm rồi "
Bà có nhếch miệng gằn nụ cười
" Em chồng? Cô ta vẫn không trôi nổi cục tức khi chồng tôi mất không để lại gì