Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Cuối cùng Nhụy Nhụy không nhịn được nữa, gọi điện giục.
Nghe điện thoại của Nhụy Nhụy xong, Dụ Thần lè lưỡi với Phó Chi Dữ, cất máy ảnh đi: "Chúng mình đi xuống đi, hai người họ đợi lâu lắm rồi."
Phó Chi Dữ: "Ừ."
Lần này, hai người rời khỏi phòng thật.
Đến khi vào thang máy, Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, Dụ Thần len lén liếc anh.
Mấy giây sau, quả nhiên Phó Chi Dữ hỏi: "Các em thu hồi gì thế?"
Dụ Thần lập tức trả lời: "Nhụy Nhụy không hiểu chuyện, cứ gửi mấy thứ linh tinh vào nhóm rồi em bảo con bé thu hồi lại," rồi vội nói tiếp: "Trước mặt người quen là con bé không kiểm soát được mồm mép đâu, cũng hay nói vớ vẩn lắm.
Có lẽ là hôm nay có em với Lâm Chấn nên con bé không kiềm chế được, anh đừng để ý nhé."
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không sao đâu, em ấy rất đáng yêu."
Tự dưng Dụ Thần hỏi một câu từ trên trời rơi xuống: "Thế nó đáng yêu hay là em đáng yêu?"
Phó Chi Dữ trả lời: "Em ấy đáng yêu bình thường, em đáng yêu đặc biệt."
Dụ Thần bật cười: "Em chỉ hỏi vậy thôi, anh trả lời nghiêm túc thế làm gì."
Phó Chi Dữ: "Em có biết câu yêu nhau yêu cả đường đi lối về không?"
Dụ Thần không kịp nhảy số: "Gì cơ?"
Tự dưng Phó Chi Dữ không giải thích nữa, còn tránh ánh mắt của Dụ Thần: "Không có gì."
Đến khi Dụ Thần nhận thức được Phó Chi Dữ nói thế là có ý gì, cậu bất giác run lên.
Mặc dù đã giải thích chuyện Nhụy Nhụy với Phó Chi Dữ rồi nhưng Dụ Thần vẫn không yên tâm.
Trước khi đến phòng ăn, cậu nhắn cho Nhụy Nhụy một tràng tin nhắn riêng giáo huấn cực kỳ nghiêm khắc.
Thang máy dừng ở tầng 3, vừa vào phòng ăn một cái, Dụ Thần đã thấy Nhụy Nhụy vẫy tay nhiệt tình gọi mình rồi.
Dụ Thần cũng đưa tay lên vẫy.
Hai người sóng vai bước vào, vừa nãy ở trong thang máy, Phó Chi Dữ vẫn luôn đứng ở bên trái Dụ Thần, lúc vào phòng ăn, anh đứng sang bên phải Dụ Thần, lúc này anh lại thấy cái nốt đỏ ở dưới tai cậu.
"Dụ Thần." Phó Chi Dữ gọi, nhíu mày: "Nhìn nó lại tệ hơn ban nãy rồi."
Dụ Thần quay lại nhìn Phó Chi Dữ, đưa tay lên sờ sờ.
Sưng hơn hẳn.
Dụ Thần cũng không bận tâm lắm: "Không sao đâu, chắc tý nữa là hết ấy mà."
Phó Chi Dữ lại không đồng ý: "Chúng ta đến bệnh viện đi."
"Bệnh viện?" Nhụy Nhụy nghe thế thì nghi hoặc, quay lại nhìn: "Đến bệnh viện làm gì? Ai bị làm sao thế?"
Đột nhiên Phó Chi Dữ đưa tay đến, nâng cằm Dụ Thần lên, để Nhụy Nhụy thấy cái nốt dưới tai Dụ Thần.
Phó Chi Dữ hơi nhíu mày: "Bị côn trùng cắn."
Phó Chi Dữ nói: "Rất nghiêm trọng."
Phó Chi Dữ nói tiếp: "Chưa bao giờ thấy nốt sưng nào to như thế này."
Cuối cùng Phó Chi Dữ chốt câu: "Lỡ như côn trùng có độc thì để lâu không tốt chút nào."
Phó Chi Dữ nói một tràng hết sức quả quyết khiến cho câu "bôi tý dầu gió vào là được" đã lên đến cổ họng của Nhụy Nhụy lặng lẽ chui lại vào trong.
Nhụy Nhụy: "Để em bảo Tiểu Niệm đưa hai anh đi."
Dụ Thần nghe thế thì giật mình, cuống cuồng phẩy tay: "Không cần đâu, làm gì nghiêm trọng đến thế."
Nhưng phản đối vô ích.
Vì Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đồng thanh: "Phải đi!"
Thế là nửa tiếng sau, Dụ Thần bị Phó Chi Dữ lôi đến bệnh viện, còn làm một đống xét nghiệm hết sức khoa trương.
"Không có vấn đề gì đâu, bị côn trùng cắn.
Tôi kê thuốc bôi ngoài da, thoa theo hướng dẫn sử dụng là khỏi nhanh thôi." Bác sĩ nói: "Hai ngày tới không được ăn đồ cay, cũng không được gãi."
"Vâng." Phó Chi Dữ nhận thẻ, hỏi bác sĩ: "Khi nào thì khỏi được ạ?"
Bác sĩ: "Ngày mai là khỏi rồi."
Phó Chi Dữ nhíu mày: "Ngày mai mới khỏi được sao?"
Bác sĩ: "Vẫn còn chê chậm à?"
Dụ Thần vội chen mồm vào: "Không chậm, nhanh lắm ạ, cảm ơn bác sĩ nhiều."
Tiểu Niệm là hướng dẫn viên du lịch, đứng đợi ở bên ngoài.
Thấy hai người đi ra, Tiểu Niệm vội vã chạy tới, hỏi: "Sao rồi?"
Dụ Thần lắc đầu: "Không sao, anh mua thuốc rồi, thoa một tý là khỏi."
Tiểu Niệm thở phào: "Thế là được rồi."
Ba người lên xe, cùng trở về khách sạn.
Đến phòng ăn, thấy Dụ Thần và Phó Chi Dữ đi đến, Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đứng dậy, hỏi han: "Sao rồi?"
Dụ Thần tự dưng được mọi người quan tâm săn sóc mà vừa mừng vừa lo.
Thực ra cậu thấy chỉ là vết ngứa bé tí mà thôi, thậm chí chẳng cần bôi thuốc cũng tự khỏi được, thế nên Phó Chi Dữ quan tâm săn sóc khiến cho cậu cảm thấy anh cứ lo lắng chuyện không đâu thôi.
Nhưng không ngờ, Nhụy Nhụy, Lâm Chấn và cả Tiểu Niệm đều quan tâm hệt như Phó Chi Dữ vậy, làm cậu có chút nghi ngờ bản thân.
"Không có vấn đề gì hết, ngày mai là khỏi ngay ấy mà." Dụ Thần nói.
Nhụy Nhụy và Lâm Chấn trao đổi ánh mắt, đồng thanh: "Thế thì được rồi."
Dụ Thần càng thấy khó hiểu hơn, hỏi: "Mọi người nghiêm túc đấy à?"
Có lẽ bài giáo huấn ban nãy của Dụ Thần có hiệu quả, Nhụy Nhụy ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô cười, nói: "Không thể lơ là khi bị côn trùng ở nơi lạ cắn, lỡ như có độc thì sao."
Lâm Chấn gật đầu phụ họa: "Đúng thế, hai người ngồi đi."
Phó Chi Dữ kéo ghế cho Dụ Thần, hai người cùng ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Nhụy Nhụy ngồi đối diện cậu, đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hai người: "Ngon phết đấy, em để phần cho các anh nè."
Phó Chi Dữ gật đầu: "Cảm ơn."
Nhụy Nhụy cười với Phó Chi Dữ: "Ừm thì, hôm nay có chút kích động, không phải phép, lắm lời nhiều chuyện, em xin lỗi anh nhiều nhé."
Nhụy Nhụy nói xong, rót cho Phó Chi Dữ một chén trà.
Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần một cái rồi mới cầm chén trà lên: "Không sao, anh không bận tâm đâu."
Nhụy Nhụy lập tức cười hi hi, giơ chén trà lên kính Phó Chi Dữ, rồi quay sang kính Dụ Thần, cẩn thận nhấp môi bày tỏ xin lỗi.
Mọi người chợt im lặng, Dụ Thần phát hiện ra lúc này phòng ăn đang bật một bài hát về mối tình đầu.
Cậu bất giác tựa gần hơn vào Phó Chi Dữ, nói: "Hai người họ là mối tình đầu của nhau đấy."
Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần: "Em là mối tình đầu của anh."
Câu chuyện lên đến bên môi Dụ Thần rồi đột nhiên ngưng lại, dường như chén trà mình vừa uống bắt đầu đơm hoa rồi.
Không chỉ mình Dụ Thần mà hai người ngồi đối diện cũng cười tít.
Dụ Thần hắng giọng, cảm nhận được tai mình bắt đầu nóng rực lên, vội vã kể chuyện.
"Lúc Lâm Chấn học cấp ba, Nhụy Nhụy đã thích cậu chàng rồi.
Khi đó con bé ở trường cấp hai của mình ấy anh, gần như hôm nào cũng đến để xem Lâm Chấn chơi bóng rổ," Dụ Thần nói xong quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Chắc là anh cũng biết nhỉ, cấp hai với cấp ba