Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
"Thử thích?" Lâm Chấn nghe xong thì mặt đầy hỏi chấm: "Cách nói kiểu gì thế?"
Dụ Thần liếc nhìn Phó Chi Dữ đã thanh toán tiền xong ở đằng kia, cố ý nói thật chậm rãi: "Cái đêm mà tụi tôi ở với nhau ý, anh ấy có nói là tụi tôi có thể thử tiếp xúc với nhau một thời gian."
Dụ Thần: "Anh ấy còn coi tôi là đối tượng xem mắt cơ."
Dụ Thần: "Tôi đã từng nghe tiêu chuẩn người thương của anh ấy rồi, có nhiều điểm giống tôi cực."
Hơn nữa anh ấy còn đối xử cực kỳ cực kỳ tốt với cậu nữa.
Mắt Dụ Thần ánh lên sự kiên định: "Thế nên tôi thấy là có khi anh ấy đang thử xem tôi có được không đấy."
Lâm Chấn nghe xong cảm thấy bản thân mình hiểu nhưng cũng không hiểu lắm, thôi cứ "ừ" một cái đã.
Dụ Thần liếm môi, đột nhiên cười: "Tôi thấy anh ấy cũng hơi bị được đấy."
Lâm Chấn ngạc nhiên: "Hơi bị được là thế nào, tôi thấy anh ta quá được luôn ấy."
Chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, cả Lâm Chấn và Nhụy Nhụy đều thấy được Phó Chi Dữ bao bọc Dụ Thần cứ như gì gì ấy.
Hơn nữa là thể hiện kiểu hoàn toàn tự nhiên, chiều chuộng một cách nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng nhìn Dụ Thần liên tục.
Trước đây, Lâm Chấn không thể lý giải được hành động rải đường của Nhụy Nhụy, nhưng sau buổi trưa nay, anh cũng hơi hiểu rồi.
Hai vị đi cùng mình, đúng là hơi ngọt ngào thật.
Rõ ràng là chuyến du lịch bốn người, rõ ràng là Lâm Chấn với Nhụy Nhụy là vợ chồng, nhưng mà cảm thấy dường như hai vợ chồng họ là bóng đèn thì đúng hơn.
Dụ Thần nghe lời tâng bốc của Lâm Chấn xong thì càng cười tươi hơn, cứ như thể Lâm Chấn đang khen mình ấy, còn cao giọng: "Đúng không, tôi cũng thấy thế."
Lâm Chấn lại hỏi: "Thế ông thì sao?"
Dụ Thần hơi lắc đầu một chút: "Tôi sẽ cố gắng thể hiện thật tốt, để xem trong hai tháng anh ấy có thể thích tôi không."
Lâm Chấn: "Không phải..."
Lâm Chấn chưa nói dứt lời thì Nhụy Nhụy đột nhiên xuất hiện ở đằng sau.
"Hây!" Nhụy Nhụy nhảy đến trước mặt hai người: "Đang nói chuyện gì mà cứ lén la lén lút thế."
Lâm Chấn lắc đầu, nuốt ngược câu "Thế ông có thích anh ta không?" vào lại trong bụng, nắm tay Nhụy Nhụy: "Chẳng nói gì hết, mình đi thôi em."
Bốn người cùng đi vào thang máy, đứng từng đôi một hệt như lúc đến.
Lâm Chấn và Nhụy Nhụy nắm tay nhau, Nhụy Nhụy còn tựa vào vai Lâm Chấn.
Trong khi đôi Dụ Thần, khoảng cách giữa hai người thì đủ cho một người nữa đứng chen vào được.
"Các anh sao thế?" Cửa thang máy khép lại, Nhụy Nhụy đột nhiên mở lời.
Dụ Thần thấy khó hiểu: "Gì cơ?"
Nhụy Nhụy cười: "Cứ như hai người chẳng quen biết gì nhau ấy, không nắm tay thì cũng đứng gần nhau một tý đi."
Dụ Thần nghe thế thì quay sang nhìn Phó Chi Dữ, Phó Chi Dữ cũng nhìn cậu.
Sau đó Dụ Thần cúi đầu nhìn tay Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ cũng cúi đầu nhìn tay Dụ Thần.
"Muốn nắm thì cứ nắm đi, nhìn gì nhìn hoài nhìn mãi vậy." Nhụy Nhụy bật cười, giục.
Dụ Thần liếm môi, đang định nói Nhụy Nhụy thì Phó Chi Dữ nói.
Phó Chi Dữ: "Có được không em?"
Giọng Phó Chi Dữ rất nhỏ, rất trầm, có lẽ chỉ có mình Dụ Thần nghe thấy.
Khí thế đấu khẩu với Nhụy Nhụy của Dụ Thần hoàn toàn bay biến, cả người như nhũn ra, cậu nhìn cổ áo Phó Chi Dữ rồi gật đầu cái rụp.
Ngay sau đó, Phó Chi Dữ đưa tay ra.
Dụ Thần cũng đưa tay ra một tý, tay hai người đung đưa trong không trung một lát rồi mới thẹn thùng nắm lấy tay nhau.
"Không phải các anh ở bên nhau hơn một tháng rồi à, sao vẫn còn xấu hổ thế?" Nhụy Nhụy lại cười, còn trèo lên lưng Lâm Chấn.
Dụ Thần hắng giọng, nói Nhụy Nhụy: "Liên quan gì đến em."
Dụ Thần nghe thấy tiếng Phó Chi Dữ cười.
Cửa thang máy lại mở ra, sau khi tháng máy dừng ở tầng 6 đóng cửa lại, bên trong chỉ còn lại Phó Chi Dữ và Dụ Thần, à còn cả cô nhân viên làm việc trong thang máy nữa.
Dụ Thần nhìn con số trên màn hình điện tử, lúc này đây, đầu cậu chợt hiện ra câu nói khen ngợi Phó Chi Dữ "Tôi thấy anh ta cực kỳ tốt ấy" của Lâm Chấn.
Dường như trong đầu cậu cũng hồi tưởng lại rất nhiều chuyện đã qua với Phó Chi Dữ, cũng tựa như chẳng nhớ lại được gì.
Hai người họ mới quen nhau được có bốn ngày thôi mà.
Nghĩ thế, Dụ Thần lén nhìn Phó Chi Dữ, rồi lại lén nhìn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Mối tình đầu.
Mối tình đầu của nhau.
"Tinh~"
Tiếng cửa thang máy mở ra kéo dòng suy nghĩ miên man của Dụ Thần về.
Lúc cửa thang máy mở, Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần, bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình đang cười toe.
"Khụ, khụ khụ." Dụ Thần vội vã cúi đầu, giấu nụ cười ngốc nghếch của mình đi.
Nhân viên vẫn đang bấm nút giữ mở cửa thang máy, Phó Chi Dữ lui sang để Dụ Thần đi trước rồi anh mới theo sau.
Hành lang rất dài, cực kỳ tĩnh lặng, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.
Đi được một lát, Dụ Thần cúi đầu nhìn tay hai người, đột nhiên mở lời: "Anh có thấy chúng mình nắm tay nhau cứ kỳ kỳ không?"
Phó Chi Dữ dừng chân, nhìn Dụ Thần, lắc đầu: "Anh không thấy kỳ."
Dụ Thần nhíu mày: "Anh không thấy thế á? Sao em cứ thấy khó chịu làm sao á."
Phó Chi Dữ vẫn nói: "Không khó chịu."
Dụ Thần: "Thế thôi vậy."
Đây là lần đầu tiên Dụ Thần nắm tay người khác, cậu không biết cách nắm này có đúng không nữa, cậu chỉ cảm thấy ngón cái không nên để như thế thì phải.
Nghĩ thế, cậu lén lút lùi một bước, nhân lúc Phó Chi Dữ không để ý, thả tay ra.
Không ngờ Phó Chi Dữ cực kỳ nhạy cảm, Dụ Thần chưa kịp điều chỉnh vị trí của ngón cái thì anh đã dừng chân rồi.
Dụ Thần lập tức đặt tay về chỗ cũ, sau đó bị Phó Chi Dữ nắm lại thật chặt.
Dụ Thần cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt lấy nhau, đầu cậu chợt nảy ra một ý.
"Chúng mình đan tay vào nhau đi anh." Dụ Thần ngẩng đầu nói với Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ hơi ngây người ra một chút rồi mới nói: "Được."
Lúc này Phó Chi Dữ mới chịu thả tay, anh hơi xòe bàn tay, đưa ra trước mặt Dụ Thần.
Dụ Thần lại gần anh hơn một chút, đứng kề vai sát bên anh, xòe tay ra rồi từ từ đan vào tay Phó Chi Dữ.
"Tay anh to hơn tay em." Dụ Thần đan tay vào xong, nắm chặt lại rồi nói.
Phó Chi Dữ cũng nắm chặt lấy tay cậu: "Của em nhỏ thật đấy."
Dụ Thần buột miệng: "Đàn ông không được nói là nhỏ."
Vừa dứt lời.
Dụ Thần: "......"
Dụ Thần: "......"
Dụ Thần cuống cuồng nói: "Ha ha, không phải, ý em là, khụ..."
Cả tai và cổ Dụ Thần đều đỏ bừng cả lên, đầu óc lập tức trống rỗng.
Sao tự dưng đi xà nẹo người ta thế hả?
"Không sao." Phó Chi Dữ cười, nói.
Dụ Thần cười gượng: "Ha ha."
Phó Chi Dữ lấy thẻ phòng trong túi áo ra, quẹt mở.
Lúc này Dụ Thần cảm thấy cực kỳ bí bách, thấy Phó Chi Dữ mở cửa cái là muốn chạy ù vào phòng luôn.
Nhưng Phó Chi Dữ nào cho cậu chạy, dù sao thì tay hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau mà.
Dụ Thần vừa bước vội vào trong, nhưng vì vẫn chưa buông tay nhau ra nên mới đi được hai bước đã bị Phó Chi Dữ kéo về.
Phó Chi Dữ đưa tay kia đóng cửa lại, mà Dụ Thần lại theo đà đi thêm mấy bước nữa, đến khi cậu dừng lại thì vừa hay bị kẹp ở giữa, trước mặt là Phó Chi Dữ, sau lưng là cửa.
Phó Chi Dữ đưa đôi tay vẫn còn đan